Từ ngày hôm đó, dù ngang qua mặt họ, cũng ai chặn .
Đến năm lớp chín, các bà cô hàng xóm bắt đầu bàn tán về :
"Lưu Châu sắp nghiệp cấp hai nhỉ."
"Mấy năm nay mợ nuôi con bé dễ , hiếu thảo với họ ?"
Họ cũng với mợ:
"Lưu Châu xinh xắn, tính tình ngoan ngoãn. Năm là thể ngoài kiếm tiền , lúc đó tiền sính lễ cho thằng cả nhà chị chẳng ?"
Mợ lớn tiếng: "Mấy năm nay từng bạc đãi nó, nó hiếu thảo với chúng cũng là lẽ đương nhiên!"
Hồi tiểu học, công việc xay xát gạo của .
giờ nhiều thôn máy xay gạo chạy điện, dân làng tự dùng xe ba bánh chở lúa xay.
Linlin
Xay liền tay, rẻ tiện lợi.
Chiếc xe xay gạo của cũng cũ , ba bữa nửa tháng hỏng, công việc ngày càng sa sút.
Anh Hai học lớp mười hai, thành tích khá , hy vọng thi đậu đại học danh tiếng.
Cậu vui mừng, lo lắng về học phí và chi phí sinh hoạt của .
Tôi nghĩ.
Chắc cũng sẽ giống như hai chị gái bên nhà ruột, nghiệp cấp hai xong là nhà máy.
Rồi một hai năm , tìm một đàn ông thể trả sính lễ cao, lấy chồng sinh con.
Vì suy nghĩ đó, thành tích thi giữa kỳ của giảm sút.
Cậu cầm bảng điểm, đập mạnh xuống bàn: "Con học hành thế , tụt hơn hai mươi hạng!"
"Con thế thì đến tư cách thi cấp ba Một cũng !"
Lúc đó, các trường cấp hai ở nông thôn thi trường cấp ba Một là .
Dựa lượng tuyển sinh những năm của trường, sẽ phân bổ một chỉ tiêu nhất định.
Trường chúng thường ba mươi suất.
"Dù nghiệp cấp hai xong cũng làm công nhân…"
Cậu trợn mắt: "Con mấy bà cô linh tinh, chỉ cần con thi đỗ cấp ba Một, ba bán nồi niêu xoong chảo cũng sẽ cho con học!"
Tôi liếc mợ một cái.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại otruyen.vn - https://otruyen.vn/index.php/luu-quang-tran-chau/chuong-4.html.]
Mợ bằng giọng mỉa mai: "Nhìn làm gì, nhà con làm chủ."
Đây là sự ngầm đồng ý.
Mắt đỏ hoe, nghẹn ngào : "Con sẽ học hành chăm chỉ."
Sau ngày hôm đó, gần như học ngày học đêm ngừng nghỉ.
Thành tích cũng nhanh chóng tăng trở .
Những việc nhà, mợ cũng mấy khi bắt làm nữa.
Mợ vui vẻ : "Để con sai vặt con bé, mắng , đây nuôi cháu gái, nuôi một công chúa thì !"
Anh Hai thi đại học xong, điểm khá , đậu một trường 985 trong tỉnh.
Mợ mừng mặt, đến nỗi mặt nhăn tít cả .
Tôi cũng thuận lợi tư cách dự thi.
Thi cấp ba Một lên thị trấn, giáo viên dẫn đội ở khách sạn.
Tiền ăn ở đều tốn kém.
Khách sạn chúng ở lẽ lâu , chăn đệm đều mùi ẩm mốc.
Ban đêm, chuột bò trần nhà, suốt đêm kêu lạch bạch, gần như ngủ chút nào.
Thi xong về làng, mặt tái mét.
Mợ tặc lưỡi: "Nhìn cái dáng vẻ chắc là hết hy vọng ."
Mấy bạn học rủ cùng làm ở Quảng Đông, cả các cô thím nhiệt tình còn giới thiệu đối tượng cho .
Cậu bảo cứ đợi thêm chút nữa, đợi kết quả .
Chẳng mấy chốc đến sinh nhật mười sáu tuổi của , hôm đó ruột đến thăm.
Cô còn mua một chiếc bánh nhỏ ở thị trấn.
Tôi cứ tưởng cô thấy áy náy, đến để bù đắp cho .
Nào ngờ, khi ăn uống no say, cô ý định: "Con bé thứ ba nghiệp cấp hai , cũng tròn mười sáu tuổi, tìm cho nó một đối tượng ."
Người đàn ông đó hai mươi lăm tuổi, đó từng tai nạn xe nên khập khiễng, nhưng thể đưa mười lăm vạn tệ tiền sính lễ.
Năm 2007.
Mười lăm vạn tệ ở một làng quê nhỏ là một tiền hề nhỏ.