Nghe thấy câu , Sang Du khá tán thưởng mà một cái. Chàng trai trẻ vẫn thông minh, trong chuyện chính sự phân rõ ai mới là chủ đạo.
Thế là nàng cũng lùi một bước, vẫn như cũ để Lưu Mậu tự thu mua, chế biến, bán hàng theo một quy trình khép kín, nàng chỉ lấy năm phần trăm lợi nhuận.
Giữa hai văn bản chính thức nào về hợp tác, dựa thỏa thuận miệng. Sang Du hề lo sợ Lưu Mậu hủy bỏ hợp đồng, trái Lưu Mậu tỏ do dự.
“Hay là, chúng vẫn nên soạn một bản văn thư hợp tác , rõ những việc thỏa thuận, như cũng yên tâm hơn.”
Sang Du sợ hủy hợp đồng, nhưng sợ Sang Du hủy hợp đồng. Tài nghệ của nàng như , trong tay e là còn nắm giữ ít món ăn vặt đủ sức làm mưa làm gió khắp thành.
Nếu một ngày nào đó nàng chợt nảy ý nghĩ, thấy chỉ tìm một đối tác kiếm tiền quá chậm đủ thỏa, bèn sang tìm khác, thì lúc đó mới thật sự kịp.
Có một văn thư chính thức, ít cũng thể nhắc nhở nàng rằng, ký hợp đồng với ngươi, việc gì nhớ tìm .
Hắn soạn văn thư, Sang Du tự nhiên phản đối.
Lưu Mậu trong nhà giấy bút, vốn định tự tay , nhưng Sang Hưng Gia đang lén ngóng ở gần đó gọi : “Lưu , là để cho.”
Giữa các chữ, chỉ một nét sai biệt, ý nghĩa khác xa vạn dặm, là một văn thư hợp tác chính thức cần song phương ký tên điểm chỉ, vẫn là thảo phù hợp nhất.
“Phải , Sang chữ , Sang thảo .” Lưu Mậu lúc đầu hiểu vì Sang Hưng Gia chủ động như , chỉ nghĩ là chê chữ .
Loại văn thư hợp tác , là chính thức nhưng kỳ thực cũng khá chung chung. Chỉ cần ghi rõ ngày tháng năm, thời gian, địa điểm, hai bên hợp tác, các điều khoản hợp tác, hai bên ký tên điểm chỉ là .
Đừng tưởng chỉ đời mới nghiên cứu kỹ thuật nhận dạng vân tay, kỳ thực từ xa xưa, cổ đại dùng vân tay làm dấu hiệu nhận diện phận.
Một văn thư làm hai bản, mỗi giữ một bản. Nếu ai hủy hợp đồng, cầm văn thư tố cáo công đường, đó chính là bằng chứng.
Sang Du lúc đầu vẫn mỉm Sang Hưng Gia chữ.
Chữ hổ là rèn luyện từ nhỏ với đại sư, nét chữ đều đặn, kết cấu cứng cáp đẽ, phong thái thanh tú.
Tuy bằng lối chữ Khải nghiêm chỉnh nhất, nhưng vẫn thể thấy nền tảng bút pháp phi phàm của .
mãi, nàng chợt nhận điều đúng. Nàng nhớ lầm thì, bản văn thư xong, là tự ký tên đúng ?
Sang Du, hai chữ phồn thể thế nào đây? Hai chữ chữ phồn thể ?
Trong lòng sốt ruột c.h.ế.t , nhưng mặt vẫn giữ vẻ mỉm .
Sang Du liếc Sang Hưng Gia đang chuyên tâm , Lưu Mậu đang nghiêng đầu thưởng thức thư pháp của , cuối cùng chẳng một lời, lặng lẽ lùi ngoài mấy bước.
Vừa khỏi cửa, Tiểu Chiêu đang gác ở lối liền chạy tới đón. Thấy nàng, mắt Sang Du sáng rực.
“Tiểu Chiêu mau đây, mau đây.”
Đứa bé đây khi chữ đất, nét nào nét đó, thói quen thiếu nét bỏ trống nếu chữ, chắc chắn sẽ tên nàng thế nào.
Bị nàng kéo đến bên hông nhà, Tiểu Chiêu nghiêng đầu tò mò nàng, xổm xuống đất : “Tỷ tỷ tìm việc?”
“Có... ...” Sang Du ngờ ngày hỏi một đứa trẻ bảy tám tuổi tên thế nào, nhất thời chút ngượng nghịu.
“Khụ khụ, cái tỷ tỷ đố ngươi , Tiểu Chiêu tên tỷ tỷ thế nào ?”
Dù hổ đến mấy lúc cũng hạ khiêm tốn học hỏi, nếu nàng mà tên bằng chữ giản thể thì sẽ thành trò mất.
Tiểu Chiêu dùng ánh mắt kinh ngạc nàng một cái, nhưng vẫn nhẹ nhàng gật đầu.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại otruyen.vn - https://otruyen.vn/index.php/luu-day-ba-nghin-dam-ta-nho-tai-nau-nuong-dua-ca-nha-thang-tien/chuong-238-cai-ty-ty-do-do-nguoi-day.html.]
Sang Du lập tức hai mắt sáng rỡ: “Vậy ngươi cho tỷ tỷ xem, xem ngươi học hành đến .”
Tiểu Chiêu từng nét từng nét một đất, ánh mắt Sang Du di chuyển theo ngón tay nàng.
Khi chữ ‘sang’ xong, nàng thở phào nhẹ nhõm một chút, ít nhất một chữ giống .
Đợi đến khi cả hai chữ ‘Sang Du’ đều xong, nàng càng như trút gánh nặng. Thì hai chữ chữ phồn thể, cách giống hệt đời .
Nàng xoa đầu Tiểu Chiêu: “Viết quá, Tiểu Chiêu của chúng thật thông minh.”
Mà xem kìa, cùng độ tuổi, Sang Hưng Hạo giờ đây cả ngày chẳng thấy mặt mũi . Tiểu Chiêu thì ngoan ngoãn lời, cẩn thận chu đáo, đúng là so khiến tức c.h.ế.t .
“Tiểu , tiểu ? Đến lúc ký tên .”
Từ trong nhà cách đó xa vọng tiếng gọi của Sang Hưng Gia, Sang Du vội vàng đáp một tiếng: “Ê, đến ngay đây.”
Nói về những chữ khác thể Sang Du , nhưng tên của cả nửa đời , chung vẫn thể một cách đàng hoàng.
Nàng cũng cầu kỳ như Sang Hưng Gia, phong cốt thế nào, chỉ cầu ngay ngắn chỉnh tề, xong vẫn khá .
Ngón cái in son đỏ ấn lên văn thư, mỗi giữ một bản, văn thư hợp tác xem như chính thức hiệu lực.
Sang Du khi đến mua sẵn nguyên liệu, ở nhà họ Lưu dạy Lưu Mậu làm từ đầu đến cuối một .
Lại miêu tả cho về chiếc nồi và các ngăn hình chữ “thảo” cần để bán quan đông chủ, xác nhận học xong xuôi mới chuẩn cáo từ.
“Ôi chao, đều là chỗ quen cũ , cần thiết nào cũng tiễn xa thế.”
Ở đầu hẻm nhà Lưu Mậu, Sang Du vẫy tay với Lưu Mậu vẫn còn tiễn xa hơn, hiệu mau chóng về.
Lưu Mậu mà gật đầu: “Được , tiễn xa nữa.”
“À , Lưu đại ca, hỏi một chuyện.” Hắn định tiễn nữa, nhưng Sang Du chợt nhớ một chuyện, chủ động ngược phía .
“Việc gì?”
“Các tiểu thư, công tử ở thành Lĩnh Nam, bình thường rảnh rỗi việc gì thì lui tới con phố nào?”
Trên đường trở về, Sang Du nắm tay Tiểu Chiêu, miệng còn ngân nga một khúc nhạc, vẻ mặt lộ rõ tâm trạng vô cùng vui vẻ.
Thấy , Sang Hưng Gia khẽ nhíu mày, đưa mắt hiệu cho Sang Vĩnh Cảnh, nhưng phụ hiểu ý tứ sâu xa trong ánh mắt .
Chỉ trừng mắt một cách ngây ngốc: Nháy mắt làm gì? Mắt dính cát ?
Sang Hưng Gia: “...” thật nên trông mong phụ thể hiểu ý tứ qua ánh mắt.
nhanh mấy bước đuổi kịp Sang Du, bên nàng, sánh vai cùng nàng nhưng lời nào.
Sang Du đánh giá từ xuống một lượt, đặc biệt chú ý đến khuôn mặt đang đăm chiêu của , lập tức hiểu ý của .
“Ca ca của , thực sự coi trọng Lưu Mậu , chỉ là hỏi chút chuyện về những tiểu thư công tử trong thành lúc rảnh rỗi thường chơi thôi.”
Nàng chút dở dở , vị ca ca của nàng cái gì cũng , chỉ điều ai cũng như chỉ nghĩ đến chuyện yêu đương.
“Hỏi cái làm gì?” Sang Hưng Gia hiểu.
Sang Du ca ca làm gì cũng thích truy căn hỏi cội, nếu rõ chuyện cho , chừng sẽ chằm chằm nàng đến bao giờ.
“Trà sữa và lê tuyết của chúng hôm nay chẳng bán hết ? Ta bảo dọn hàng sớm vì đồ vật , mà là vì chúng bán cho nhóm đúng.”