Lưu đày ba nghìn dặm, ta nhờ tài nấu nướng đưa cả nhà thăng tiến - Chương 14: Ta, muốn, chia, nhà!

Cập nhật lúc: 2025-09-25 15:47:15
Lượt xem: 1

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/4fmx81lOty

Ổ Truyện và đội ngũ Tác giả/Editor xin chân thành cảm ơn!

“Ngươi!” Lồng n.g.ự.c Sang Vĩnh Phong phập phồng kịch liệt, bàn tay chỉ Sang Du cũng run rẩy ngừng vì tức giận.

Nàng dám!

Phải, nàng dám? Ắt hẳn là lão Tứ dạy nàng những lời .

Đôi mắt tràn đầy giận dữ của Sang Vĩnh Phong đột nhiên về phía Sang Vĩnh Cảnh, trong mắt như phun lửa: “Sang Vĩnh Cảnh, như !”

Hoàn ngờ Sang Du những lời , Sang Vĩnh Cảnh mà chấn động , theo bản năng liền cúi đầu nhận , đây là thói quen bấy lâu nay.

Lão gia tử nhà họ Sang mất sớm, bốn nương tựa , nếu Sang Vĩnh Phong nổi giận, Sang Vĩnh Cảnh sẽ chỉ co rúm cổ như chim cút mà chịu mắng.

Bên cạnh đột nhiên một bàn tay chìa đến, nắm chặt lấy tay ông , như thể đang với ông : Không cần sợ, con đây.

Sang Vĩnh Cảnh kinh ngạc ngẩng đầu, liền thấy Sang Du lúc đang tựa sát bên ông , nắm tay ông thấp giọng : “Phụ , đến lúc dứt khoát, do dự mãi sẽ chuốc lấy tai họa.”

Lời Sang Vĩnh Cảnh Sang Du nhiều đường , nàng vẫn luôn khuyên ông chia nhà, chỉ là ông vẫn cứ do dự, chần chừ.

Trước đây, những lúc còn niên thiếu, sự chăm sóc của đại ca dành cho ông vẫn còn rõ mồn một, ông thật sự đành lòng.

hôm nay sự việc đến nước , ông là gia chủ, nên trốn lưng con gái, mà nên chắn mặt nhà bảo vệ họ.

Nghĩ đến đây, Sang Vĩnh Cảnh gật đầu với Sang Du, ngẩng đầu Sang Vĩnh Phong, từng chữ từng chữ lớn tiếng : “Ta, , chia, nhà!”

Việc tổ mẫu bệnh nặng trong lời Sang Du là lời dối, lão thái thái tuy thiếu ăn thiếu mặc, nhưng cơ thể suy yếu và chăm sóc , tình hình sớm mấy khả quan.

Họ đón về tận tâm chăm sóc, bánh mì cũng ưu tiên cho lão thái thái ăn, nhưng cũng vô lực cứu vãn, chỉ là đang kéo dài thời gian.

Có một , lão thái thái dường như sắp lâm cảnh hấp hối.

Thấy tình hình lắm, Sang Vĩnh Cảnh ngay trong đêm thông báo cho Sang Vĩnh Phong và hai vị khác, họ đến tiễn mẫu chặng đường cuối.

Ông lo lắng chờ đợi ở vòng ngoài để báo tin đưa Sang Vĩnh Phong , nhưng đợi , chỉ đợi một câu trả lời: “Hoặc là bây giờ đưa mẫu về, hoặc là đợi khi c.h.ế.t thì đưa t.h.i t.h.ể về.”

Một trái tim như rơi xuống hầm băng, gần như dám tin những gì thấy.

Vị trưởng từng nắm tay ông , từng chút một dạy nhận mặt chữ, chữ, nay thành thế , dường như từng dáng vẻ thật sự của đối phương.

Đêm đó, Sang Vĩnh Cảnh cùng nhị ca, tam ca thức trắng đêm bên mẫu , nửa khắc cũng dám chợp mắt.

May trời mắt, lão mẫu cuối cùng cũng gượng dậy , dần dần chuyển biến .

Sang Vĩnh Cảnh vốn dĩ đường từng nghĩ qua, với tình trạng cơ thể hiện tại của mẫu , đợi đến khi đến Lĩnh Nam, an dưỡng một thời gian, nhất định sẽ hồi phục.

Đến lúc đó cũng cần trưởng nhúng tay, gia đình tự thể chăm sóc chu .

ông vạn ngờ, đến Lĩnh Nam, đại ca đón mẫu .

Chia gia sản? Khoảnh khắc thấy từ , mày Sang Vĩnh Phong chợt giật mạnh, ngay đó dùng ánh mắt khó hiểu đối phương.

"Ngươi phân gia với ? Có tỉnh ngủ, hồ đồ ?"

Trong tay tiền, dù trong sổ hộ khẩu đăng ký là làm ruộng mưu sinh, nhưng căn bản định thật sự làm ruộng.

Chỉ đợi đến thành mua một căn trạch viện, dùng tiền còn làm vốn cho lão nhị kinh doanh gây dựng sự nghiệp, nhà họ Sang vẫn thể trở thành một nhà giàu ở phương đó.

Sang Vĩnh Cảnh e là hồ đồ , bỏ mặc ngày tháng hưởng, làm kẻ chân lấm tay bùn.

Lời khó đến mấy, chỉ cần mở lời, tiếp đó tiếp sẽ dễ dàng hơn nhiều.

Sang Vĩnh Cảnh chắp tay vái chào khắp bốn phía, cất giọng sang sảng : " , hôm nay đều mặt, xin nhị ca, tam ca làm chứng.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại otruyen.vn - https://otruyen.vn/index.php/luu-day-ba-nghin-dam-ta-nho-tai-nau-nuong-dua-ca-nha-thang-tien/chuong-14-ta-muon-chia-nha.html.]

Tứ phòng chúng từ hôm nay sẽ phân gia khỏi nhà họ Sang, tiền bạc một phân cũng lấy, chỉ mang theo lão mẫu."

Không lấy tiền cao thượng ham của, chủ yếu là dù , Sang Vĩnh Phong cũng chịu cho, chi bằng tự chủ động cần.

"Tứ ."

"Tứ ."

Sang Vĩnh Niên và Sang Vĩnh Thịnh đồng thời lên tiếng, biểu cảm mặt vô cùng phức tạp.

Bọn họ thể hiểu nổi, con đường lưu đày ba nghìn dặm đều vượt qua , đến Lĩnh Nam phân gia.

Một gia đình êm ấm, náo đến tình cảnh .

bọn họ khuyên, bọn họ cũng thực sự khuyên .

Hành vi cử chỉ của đại ca suốt chặng đường bọn họ đều thấy, mẫu bệnh nặng làm ngơ, khiến bọn họ khó lòng kính trọng như xưa.

Sang Vĩnh Phong giận đến cực điểm bật , hung hăng phất ống tay áo: "Được , ngươi phân gia thì phân, c.h.ế.t đói ở ngoài cũng liên quan đến ."

Nói là phân gia, kỳ thực cũng chẳng gì để phân chia.

Mượn sai dịch một bộ giấy bút, đơn giản xuống thời gian, địa điểm, nhân vật của việc phân gia, do chủ sự tứ phòng lượt ấn dấu, ký tên, gia đình coi như phân chia xong.

Cất kỹ bản phân gia thư mỗi một phần, Sang Vĩnh Phong cuối cùng Sang Vĩnh Cảnh một cái, lạnh lùng hừ một tiếng, ngoảnh đầu mà bước nhanh rời .

Sang An Trúc phía cũng hừ lạnh một tiếng, nhưng ý mặt nàng tài nào che giấu , nàng vốn cũng chẳng định che giấu.

Vốn dĩ nàng còn nghĩ đợi khi an , sẽ dạy dỗ thật cái nha đầu tứ phòng trời cao đất rộng , nhưng ngờ, chẳng đợi nàng tay, gia đình bọn họ tự tìm đường chết.

Không tiền, đợi mà c.h.ế.t đói .

Sang Vĩnh Niên của nhị phòng ở cuối đội, khi ngang qua Sang Vĩnh Cảnh thì nhỏ một câu: "Thiếu tiền thì tìm nhị ca, chăm sóc cho nương."

Sang Vĩnh Cảnh yên tâm, khẽ gật đầu với .

Đợi đến khi tất cả nhà họ Sang đều rời , xung quanh bọn họ trở nên trống trải, Sang Vĩnh Cảnh lúc mới lộ vẻ sầu muộn.

Vừa lời thật hùng hồn, nhưng tiếp theo sống đây.

Ông là trụ cột của cả nhà, để lộ nỗi sầu muộn, tâm trạng cả nhà đều chùng xuống.

Nhìn từng khuôn mặt đầy vẻ khổ sở chất chứa hù hằn mắt, Sang Du khẽ ho khan hai tiếng: "Khụ khụ, còn tìm nơi nào để ở ?"

Ngôi miếu đổ nát mà sai dịch quả thực là một nơi , nhưng Sang Du chỉ liếc mắt một cái liền phủ quyết ý định nghỉ ngơi ở đây.

Nguyên nhân gì khác, cách nơi bọn họ đăng ký lúc quá gần, ước chừng cần bao lâu sẽ chen chúc đổ về đó.

Bọn họ thế cô lực yếu, khi tranh giành địa bàn thể đấu nhiều như , dù sớm cũng sẽ đuổi ngoài.

Sang Du ngoài cửa miếu đổ nát, đưa tay che nắng xung quanh, Lĩnh Nam quận quả thật hoang vu.

Trước đó sai dịch chỉ áp giải bọn họ đến cách thành mười dặm, trực tiếp giao nhận quan đạo, gần đó ngay cả một hộ gia đình cũng , nàng tìm hỏi thăm tình hình xung quanh cũng .

Vào thành chắc chắn khách điếm, nhưng trong tay bọn họ tiền, thành dễ dàng, ban đêm bắt vì vi phạm lệnh giới nghiêm thì sẽ tù.

Ngay khi Sang Du đang chìm suy tư, Sang Hưng Gia đến bên cạnh nàng, học theo nàng đưa tay che nắng xung quanh.

Nhìn hồi lâu mắt cũng chỉ núi cao rừng rậm, dứt khoát buông tay hỏi Sang Du: "Tiểu , chúng thật sự ở đây ? Ta xem qua, tuy đổ nát, nhưng dọn dẹp một chút vẫn thể miễn cưỡng ở ."

Nếu là đây, làm thể trúng ngôi miếu đổ nát đầy bụi bẩn , nhưng khi chịu đựng cảnh màn trời chiếu đất quá lâu, một mái ngói che , bức tường đất chắn gió, cảm thấy mãn nguyện.

Loading...