Lục Thiếu Vợ Anh là Bác Sĩ Thiên Tài (Lục Cảnh Viêm-Cố Thanh) - Chương 119 Chị gái mất tích”

Cập nhật lúc: 2025-11-30 03:22:23
Lượt xem: 105

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/1BEc3XL2AM

Ổ Truyện và đội ngũ Tác giả/Editor xin chân thành cảm ơn!

Bà Lục xúc động Cố Thanh, bất chợt nhớ đến chuyện trong lễ cưới, khi Cố Nhược hãm hại cô.

Khác với những chỉ xem cảnh vui trong ngày hôm đó, bà Lục thông minh, thể thấu bản chất sự việc.

Một cô em gái thể tính kế đến chị ruột , chắc hẳn thường ngày cũng chẳng đối xử với chị.

Có thể đoán , cha cũng chẳng quản lý nghiêm, nên mới để con cái tự tung tự tác.

Hơn nữa, khi Cố Thanh oan, cô vẫn bình tĩnh, xử lý việc ngăn nắp, chứng tỏ đây đầu cô gặp chuyện kiểu .

chợt nhớ lúc đầu quyết định liên hôn với gia tộc Cố, bà chỉ Cố gia một cô con gái Cố Nhược. Khi bàn chi tiết hơn, Diệp Chi Tuyết và Cố Vân Phi mới còn một cô con gái nuôi ở nông thôn.

Lúc đó bà mới , Cố gia chỉ một con gái.

Lần đầu gặp Cố Thanh, Diệp Chi Tuyết thể hiện hết lòng “bán” con gái, hình ảnh in sâu trong tâm trí bà.

Khi chỉ là phản xạ, bây giờ nghĩ kỹ, bà mới hiểu : Cố gia con gái út lấy con trai vốn tàn tật, nhưng cũng bỏ lỡ cơ hội liên hôn, nên mới đưa cô con gái yêu quý trở về…

Nghĩ tới đây, bà Lục nắm c.h.ặ.t t.a.y Cố Thanh, thương hối hận :

— Thanh nhi, thật sự cảm ơn con chữa bệnh cho Cảnh Viêm. Trước đây hiểu lầm con, con rõ tình trạng sức khỏe của Cảnh Viêm nhưng vẫn quyết tâm lấy . Dù nữa, điều đó cũng công bằng với con… làm con khổ, từ nay nhất định sẽ đối xử với con. Nếu Cố gia còn gây khó dễ, con cứ với , sẽ bảo vệ con.

Đây là cách duy nhất bà Lục nghĩ để bù đắp cho Cố Thanh.

Chỉ riêng việc Cố Thanh chữa bệnh cho con trai bà, đủ để bà cảm kích.

— Con hề cảm thấy khổ sở gì cả. – Cố Thanh mỉm lắc đầu, nhẹ nhàng :

— Việc liên hôn với Lục gia là quyết định của con, lấy Cảnh Viêm cũng là mong của con.

Giọng cô nhẹ nhàng nhưng kiên định.

Bà Lục ngẩn , trong lòng thấy thật yên tâm.

Bà đột nhiên cảm thấy, liên hôn với Cố gia là quyết định đúng đắn nhất của .

Hai thêm vài câu, bà Lục xem thời gian cũng đủ, dậy chuẩn .

Cố Thanh níu kéo, ở cửa tiễn bà lên xe.

Vừa lúc bà , xe của Lục Cảnh Viêm tiến đến.

Trợ lý dìu lên xe lăn, Lục Cảnh Viêm đẩy xe đến mặt Cố Thanh.

Anh hỏi:

— Mẹ tới ?

Lúc nãy thấy một chiếc xe từ hướng khu biệt thự , khi chạy ngang xe , nhận là xe của Lục gia, và là chiếc bà Lục yêu thích nhất.

Cố Thanh hiểu, bà Lục chọn thời điểm rời , là để Lục Cảnh Viêm họ về bệnh tình của .

Cô gật đầu:

— Ừ, chỉ chuyện vài câu thôi.

Cô sợ chịu áp lực tâm lý, nên với rằng bà Lục hỏi về bệnh tình.

Lục Cảnh Viêm giọng lẫn chút căng thẳng:

— Mẹ làm khó em ?

Cố Thanh nghĩ thầm, trong mắt , bà Lục xa đến mức nào?

Cô đẩy xe trong:

— Anh suy nghĩ nhiều quá, chỉ là chuyện bình thường.

— Thật ? – Anh vẫn sợ cô khó xử vì ở giữa.

Cố Thanh chút phục, thở dài vô lực, quỳ xuống mặt :

— Lục Cảnh Viêm, thật sự thấy quan hệ chồng – nàng dâu của em rạn nứt ? – Cô giơ tay , khoe chiếc vòng ngọc bích:

— Nhìn , chồng còn tặng quà gặp mặt cho em nữa kìa.

Lục Cảnh Viêm cúi mắt, chiếc vòng ngọc bích cổ tay cô, khựng .

Chiếc vòng là báu vật bà Lục trân quý, truyền ba đời, tặng cho nàng dâu, tượng trưng cho sự công nhận và lời chúc phúc.

Anh chiếc vòng cổ tay xinh của cô – biểu tượng nàng dâu Lục gia – và nụ dần hiện trong mắt .

Đám cưới của Cố Thanh trôi qua một tuần, đồng nghĩa với việc Cố Nhược cũng biến mất một tuần.

Kể từ khi chạy khỏi nhà, cô bao giờ trở về.

Đêm hôm đó, Cố Nhược về, Cố Vân Phi đang giận nên lười quản, Cố Thành và Diệp Chi Tuyết cho rằng cô chỉ sang nhà bạn trọ tạm, nên cũng để tâm.

Cho đến một tuần , Diệp Chi Tuyết làm về, Cố Thành từ trường về, vẫn thấy bóng dáng Cố Nhược trong phòng khách, phòng riêng cũng dấu hiệu trở về.

Diệp Chi Tuyết nhăn mày:

— Bao nhiêu ngày , nó vẫn về?

Cố Thành suy nghĩ:

— Chị thể vui, nên ở nhà bạn chăng?

Diệp Chi Tuyết sắc mặt :

— Ở bao lâu cũng , ít nhất cũng gọi điện thông báo một câu chứ?

Vì Cố Nhược, mấy công ty định hợp tác với Cố gia đó, lượt từ chối với lý do “ đ.á.n.h giá uy tín, cần chờ hợp tác ”.

Mấy ngày nay, cô Cố Vân Phi kéo công ty phụ xử lý công việc, còn bận họp xuyên đêm.

Họ bận rộn đến mức cháy đầu, còn Cố Nhược thì trốn tránh đó.

Diệp Chi Tuyết khó chịu, với Cố Thành:

— Hầu hết bạn bè của Nhược Nhược đều quen với , gọi điện hỏi xem cô , bắt cô sáng mai về, thời gian hết.

— Vâng. – Cố Thành cầm điện thoại gọi.

— Alo, chị Mẫn Mẫn, em là Cố Thành, chị thấy chị gái em ở nhà chị ?

— Không, em, đang du lịch Maldives.

“…”

— Chị Tôn Diệp, em là Cố Thành, tối ngày 6 chị thấy chị gái em đến chơi ?

— Ngày 6? Tối hôm đó trời mưa to, còn cảnh báo màu cam nữa, cô đến làm gì?

— Vậy chị gần đây cô với ai ?

— Không .

— Thôi, cảm ơn chị.

Gọi nhiều đều kết quả chính xác, hầu hết bạn bè cô đều là bạn xã giao, ngoài tiệc tùng và tụ họp riêng, chẳng thiết gì.

Cố Thành phần thất vọng, nhưng vẫn bỏ cuộc, tiếp tục gọi hết danh bạ bạn bè Cố Nhược, đến cuối cùng.

— Chị Mộng, em là em trai Cố Nhược, mấy ngày nay chị thấy chị gái em đến chơi ?

— Không. – Cố Thành định “xin làm phiền” thì giọng bên mang vẻ chế giễu:

— Nghe Cố Nhược làm loạn lễ cưới Cố Thanh, thật ? Đó là chị ruột của cô , làm chuyện đó nhỉ?

Cố Thành cau mày, cho phép khác thế về chị :

— Tôi gọi chị gái là “chị” chỉ vì lễ phép, mong chị cũng lịch sự một chút.

Đối phương xin , mà còn khẩy:

— Đừng giận, chị gái mất tích mà, nghĩ kỹ xem, cô gây thù với ai, bắt cóc .

Nghe từ “bắt cóc”, tim Cố Thành như chìm xuống đáy.

Anh cúp máy:

— Xin làm phiền.

Thấy cúp máy, tiếp tục gọi nữa, Diệp Chi Tuyết bước tới hỏi:

— Sao , gọi nhiều , ?

Cố Thành nắm chặt điện thoại, hoảng:

— Chị… chị … tìm thấy.

Diệp Chi Tuyết sắc mặt biến đổi:

— Cậu gì?

chương 120 – “你求错人了 / Cậu nhờ nhầm ”:

[Truyện được đăng tải duy nhất tại otruyen.vn - https://otruyen.vn/index.php/luc-thieu-vo-anh-la-bac-si-thien-tai-luc-canh-viem-co-thanh-plxj/chuong-119-chi-gai-mat-tich.html.]

Lúc , Cố Vân Phi từ công ty trở về.

Nhìn thấy Cố Thành và Diệp Chi Tuyết, hỏi:

— Hai đang ở đây làm gì ?

Diệp Chi Tuyết lo lắng:

— Vân Phi, Nhược Nhược thấy về nhà! Đã một tuần , cô cũng về. Lúc nãy nhờ Thành Thành gọi điện cho mấy bạn của Nhược Nhược, hỏi xem cô ở nhà ai, kết quả đều ! Vân Phi, ông xem Nhược Nhược thể ? Hay là xảy chuyện gì ?

Nghe xong, trong mắt Cố Vân Phi lóe lên một tia lo lắng. Đây là đầu tiên Cố Nhược bỏ nhà , và lâu như .

ông quan tâm hơn cả là thái độ của nhà họ Lục.

Đám cưới của Cố Thanh và Lục Cảnh Viêm qua một tuần, Cố Nhược gây chuyện nhưng việc vẫn yên lặng.

Sòng bài nhận lệnh mở , nhưng cũng đàn áp quá mức, khiến ông khó đoán thái độ của Lục Cảnh Viêm.

Chính điều khiến ông lo bực, thực sự khổ sở.

Càng nghĩ, Cố Vân Phi càng ý.

Anh nhíu mày, vung tay:

— Cô thích thì ! Cô tự ý bỏ nhà chơi, nếu chuyện gì xảy , thì cô tự chịu trách nhiệm.

Nói xong, Cố Vân Phi lên lầu.

Nhìn thái độ , Diệp Chi Tuyết ướt mắt, về phía Cố Thành:

— Sao bây giờ? Có vẻ bố con quan tâm đến Nhược Nhược nữa.

Cố Thành nuốt nước bọt, nhớ cuộc gọi cuối cùng, thấy từ “bắt cóc”, hình ảnh Cố Thanh bỗng lóe lên trong đầu.

Anh c.ắ.n má, vỗ tay lên tay cô an ủi:

— Mẹ, đừng lo, mai con sẽ ngoài tìm, nhất định đưa chị về.

Sáng hôm .

Lục Cảnh Viêm công ty, Cố Thanh ăn sáng tại bàn.

Chẳng mấy chốc, dì Trương đến báo:

— Phu nhân, em trai cô tới.

Cố Thành?

Cố Thanh đang cắt bít tết, tay khựng một chút:

— Cho .

Chốc lát, dì dẫn Cố Thành .

Cố Thanh vẫn , một cái:

— Ăn ?

Đối diện chị lớn quen lắm, Cố Thành bối rối.

Anh lắc đầu:

— Ăn .

Cố Thanh gật đầu, chỉ là khách sáo hỏi một câu.

Cô ngẩng cằm chỉ ghế đối diện:

— Ngồi .

Cố Thành xuống, cúi đầu, tay nắm áo, im lặng lâu.

Cố Thanh kiên nhẫn, ăn bảy phần no, nhấp một ngụm sữa hỏi:

— Nói , sáng sớm tìm chuyện gì?

Cố Thành mặc dù nghi ngờ cô, nhưng việc từ từ.

— Chị Nhược mất tích một tuần, chúng vẫn tìm , cả đêm ngủ vì lo lắng. – Cố Thành nghiến môi, ngập ngừng mở lời – Chị cả, chị quan hệ rộng hơn, giúp chúng tìm ?

Cố Thanh bỗng bật khinh bỉ.

Khi bình thường, thèm cô một cái, bây giờ Nhược Nhược mất tích, tìm cô giúp, gọi một cách lễ phép “chị cả”.

Thật nực .

Nghe , Cố Thành ngẩng đầu cô, cô dựa lưng, khoanh tay:

— Cậu chắc chắn nhầm ?

Thái độ trịch thượng của Cố Thanh khiến Cố Thành chút bực bội, Nhược Nhược dù cũng là em gái ruột, giờ mất tích, cô thờ ơ.

Cố Thành nhíu mày:

— Ý chị là gì?

Cố Thanh nhún vai, thản nhiên:

— Rõ ràng là , đừng Nhược Nhược mất tích, dù cô c.h.ế.t sống cũng liên quan gì đến ? Nếu tới nhờ giúp, rõ luôn, nhầm .

Nghe , Cố Thành nắm chặt tay, ánh mắt đầy oán trách cô.

Ban đầu định nài nỉ cô giúp, nghĩ cô sẽ lưu một chút tình, nào ngờ cô thẳng thừng từ chối.

— Chị thật lạnh lùng, dù với ngoài cũng ai thờ ơ với sinh t.ử của khác, huống hồ đó là em gái ruột của … —

— Cậu kể những gì Nhược Nhược làm với ? – Cố Thanh cắt ngang lời – Cô phẩm hạnh bại hoại, đồn nhảm khắp nơi. Trong lễ cưới của , cô làm loạn, định hủy hoại . Nếu sự thật phơi bày, sẽ ?

Cố Thành giật , mở miệng ngậm .

Cố Thanh tiếp:

— Cô hãm hại , c.h.ế.t. Tôi tìm cô ? Tôi cũng giống cô , cô hạnh phúc, cũng hạnh phúc.

Nhìn thấy thái độ kiên quyết của cô, Cố Thành đành bênh cho Nhược Nhược:

— Chị chỉ lầm đường, nhất thời bốc đồng, mới làm khó chị. Hơn nữa, cũng vì lúc chị mới tới dằn mặt cô , là chị chọc cô , vốn công bằng…

— Cạch!

Cố Thanh gõ mạnh d.a.o dĩa xuống bàn, Cố Thành giật , mặt tái.

— Ai khơi mào ? Ai chọc ai ? – Cô lạnh lùng – Cô mặt quan tâm , mặt thì luôn khiêu khích, còn bí mật hãm hại .

— Trong mắt , Nhược Nhược là chị hai , còn là chị lớn xa lạ.

— Trong mắt , khi định hãm , đẩy khỏi cầu thang, là duy nhất em trai ruột. Trước khi Nhược Nhược khiêu khích, ghét , cô là duy nhất em gái ruột.

bây giờ, trong mắt , các chẳng là gì cả.

Nghe xong, Cố Thành nghẹn họng, ánh mắt cô sáng mà một chút nhiệt độ.

— Cậu chỉ nghĩ Nhược Nhược đối xử công bằng, còn công bằng ?

Cố Thanh nhếch môi :

— Cậu và chị hai hưởng giáo d.ụ.c , sống sung sướng, trong vòng tay yêu thương của cha . Còn , chỉ bà ngoại bên cạnh.

— Vì một câu của Nhược Nhược, đối xử với một cách công bằng, từng nghĩ đến cảm giác của ? Khi các chẳng quan tâm cảm giác , bắt quan tâm các ?

Cố Thành sững sờ, cô với ánh mắt trống rỗng, phức tạp.

Những điều cô khiến nhớ những ký ức từng để ý, từng thấu hiểu.

Anh chỉ nghĩ bản với Cố Thanh, từng hỏi lý do.

, cùng cha nhưng tại khác biệt lớn đến ?

Cậu và chị hai hưởng điều , còn chị lớn sống ở nông thôn.

Hơn nữa, mỗi bố nhắc chuyện đón bà ngoại và chị lớn về Bắc thành, đều vui, cãi cả vài ngày, nên nào cũng bỏ lỡ.

Cố Thành chợt nhận sự thiên vị của cha .

Trong lòng dâng lên cảm giác hối hận, cô với ánh mắt trống rỗng, bàng hoàng thốt ba chữ:

— Xin .

Lời xin muộn màng thể xóa tổn thương đây.

Cố Thanh lạnh lùng:

— Tôi chấp nhận.

Cố Thành c.ắ.n môi, vẻ như dám .

Im lặng một lúc, cuối cùng mở miệng hỏi:

— Chị hai mất tích, liên quan gì đến chị ?

Loading...