LỪA NHẦM ANH TRAI CỦA BẠN THÂN - Chương 6

Cập nhật lúc: 2025-10-02 14:19:26
Lượt xem: 4

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/4fmx81lOty

Ổ Truyện và đội ngũ Tác giả/Editor xin chân thành cảm ơn!

Chương 6

Ánh mắt Phạm Việt sâu thẳm:

“Bởi vì vì một kẻ lừa đảo mà hao tâm nữa. Anh thử yêu một thật.”

Tim giật thót.

Tôi cúi mắt tránh ánh của .

Phạm U mừng rỡ:

“Wow, cuối cùng cũng thông suốt !”

“Chỉ là… Mễ Lạc… Mễ Lạc, thử qua với tớ ?”

Tôi lắc đầu dứt khoát:

“Không.”

Cằm Phạm Việt siết chặt .

Phạm U lúng túng giải thích:

“Anh đừng như thế. Hồi Mễ Lạc tự theo đuổi , là do em ép buộc, còn trả tiền thuê theo đuổi .”

Phạm Việt sững , như thể bật vì tức:

“Em gái cho em bao nhiêu tiền?”

A… sắp tính sổ ?

Tim thót , bất an.

Phạm Việt chậm rãi :

“Anh bây giờ sẽ trả cho em gấp đôi.”

Tôi và Phạm U: “!!!”

Thú thật, chỉ một cuộc “tình” kiếm hai triệu thì đúng là hấp dẫn thật.

nghĩ đến việc Phạm Việt từng khác, trong lòng thấy khó chịu.

Tôi kiên quyết lắc đầu:

“Không chuyện tiền bạc. Là vì thật sự thích . Hơn nữa chính từng bẩn, chẳng lẽ yêu một kẻ bẩn như ?”

Phạm U lập tức xù lông:

“Anh dám Mễ Lạc bẩn?!”

“Anh thể Mễ Lạc bẩn chứ?!”

“Anh thật quá đáng!”

Phạm Việt bình tĩnh, chậm rãi giải thích:

“Hôm đó là…”

Anh khựng , vẻ mặt nửa nửa , cuối cùng chỉ khẽ thở , giọng thấp xuống:

“Xin . Khi đó là đúng, nên như .”

Ánh mắt , rõ ràng mang theo một sự quyết tâm khác hẳn :

bây giờ, em theo đuổi nữa, để theo đuổi em.”

Phạm U một mặt khó xử, một mặt sợ từ chối Phạm Việt khiến chìm đau khổ thất tình.

Thế nhưng khi Phạm Việt tặng quà mà nhận, hẹn riêng cũng từ chối, cô bắt đầu âm thầm giúp trai.

sắp xếp những cuộc gặp tình cờ, kéo và Phạm Việt cùng ăn cơm, cùng chơi game, cùng dạo xem phim…

tất cả những điều đó chẳng khiến rung động chút nào.

Thậm chí lúc còn thắc mắc:

Phạm Việt chẳng phụ nữ bên ngoài” ?

Sao rảnh đến mức suốt ngày quanh quẩn bên ?

Hay là vì cô là nhân viên trong công ty, ban ngày làm chung, nên buổi tối cần kè kè nữa?

Tất nhiên, chỉ dám nghi ngờ trong lòng.

Bởi vì bằng chứng.

Mà lỡ hỏi , thì chẳng khác nào tự bại lộ phận.

Nửa tháng .

Phạm U ngoại tỉnh tham gia khóa huấn luyện vũ đạo kéo dài một tuần.

Chiều tối tan học, Phạm Việt gọi điện bảo sẽ tới trường đón về.

Tôi làm phiền, liền dối rằng gọi xe.

Không ngờ lúc chờ xe thì mưa lớn bất ngờ đổ xuống.

Cả ướt sũng, gió lạnh thổi tới khiến run lập cập.

Về đến nhà họ Phạm, run cầm cập liền chạy tắm nước nóng .

Định nghỉ một chút, ai ngờ lúc nào chẳng .

Rồi cơn lạnh làm tỉnh giấc.

Cổ họng lúc khô rát, cả cũng nóng bừng.

Theo kinh nghiệm, phát sốt .

hiện tại khó chịu tới mức xuống giường, cứ nghĩ ngủ thêm là sẽ .

Trong lúc mơ mơ màng màng, thấy tiếng gõ cửa và tiếng bước chân.

Một bàn tay lạnh áp lên trán .

[Truyện được đăng tải duy nhất tại otruyen.vn - https://otruyen.vn/index.php/lua-nham-anh-trai-cua-ban-than/chuong-6.html.]

Cảm giác thật dễ chịu.

Tôi theo bản năng nắm lấy bàn tay đó, giữ mát đó để làm giảm cơn nóng bức của cơ thể.

bàn tay nhanh chóng rút .

Tôi hài lòng, khẽ ưm một tiếng.

Chưa bao lâu, một giọng vang lên:

“Dậy uống thuốc , em đang sốt đó.”

Trong cơn lơ mơ, thì thào đáp:

“Thuốc đắng lắm… uống.”

“Nếu uống thì hạ sốt .”

Ngay đó, một viên thuốc nhét môi .

Vị đắng lan khắp đầu lưỡi khiến nhăn mặt, lập tức phun ngược .

Viên thuốc nữa nhét miệng .

Thật sự phát điên mà.

Tôi cáu kỉnh nhổ .

bao lâu…

Cằm một bàn tay mạnh mẽ nâng lên.

Có thứ gì đó ẩm nóng phủ lên môi .

Sau đó là cảm giác môi chạm nước ấm.

Tôi đang khát cháy họng, bản năng liền hé miệng, nôn nóng uống thêm chút nữa.

trong nước thuốc đắng.

Tôi định nhổ , thì môi chặn .

Một vật mềm cứng luồn khoang miệng, ép viên thuốc sâu xuống cổ họng.

Bị buộc nuốt xuống.

Tôi kinh ngạc trợn mắt .

Trước mắt là khuôn mặt trai ửng đỏ của Phạm Việt, gần trong gang tấc.

“Ngủ ngon .” Phạm Việt khẽ , định dậy.

Tôi lạnh run cả , vô thức nắm c.h.ặ.t t.a.y :

“Em lạnh…”

“Lạnh?”

“Ừm… ôm một cái…”

Phạm Việt khựng :

“Em là ai ?”

Dù đầu óc choáng váng, vẫn nhận mặt:

“Là Phạm Việt.”

Cơ thể ngừng run rẩy.

Phạm Việt do dự một giây, lật chăn, leo lên giường, ôm lòng.

Vòng tay thật sự ấm áp.

Tôi kìm , cũng dang tay ôm chặt , hút thêm chút ấm .

Dần dần, bớt lạnh, cả chìm hẳn giấc ngủ.

Sáng hôm tỉnh dậy.

Cổ họng đau như nuốt dao, dậy lấy nước uống.

Tay chạm một cơ thể ấm nóng.

Quay đầu sang, thấy là Phạm Việt, giật hét lên:

“Á!!!”

Phạm Việt làm giật tỉnh giấc, mở mắt ngái ngủ :

“Sao thế?”

Tôi hổ tức giận:

“Tại ngủ giường ? Tối qua làm gì ?”

Tôi cúi xuống .

Thấy quần áo ngủ vẫn còn nguyên .

nghĩ, nếu thật sự xảy chuyện gì thì chỉ quần áo thôi thì đánh giá .

Trong lòng đầy lo lắng.

Phạm Việt khẽ :

“Xem em căng thẳng kìa. Là chính em bên cạnh mà.”

“Anh bậy! Sao thể đòi ngủ chung? Rõ ràng là thừa lúc ngủ mà chiếm tiện nghi!”

Tôi cuống đến mức .

Phạm Việt thấy , giọng nghiêm túc hơn hẳn:

“Em bình tỉnh . Anh chiếm tiện nghi của em. Chính là em sốt cao, khi cho uống thuốc, chính em lạnh ôm ngủ.”

Anh chỉ tay về phía tủ đầu giường, nơi đặt hộp thuốc và một vỉ thuốc hạ sốt bóc vỏ.

Loading...