Chương 4
“Bà bệnh tật, ông bố nghiện cờ bạc, em trai học, bản làm thêm… ha ha ha, bình thường qua là lừa đảo .”
“Không tin hỏi Mễ Lạc xem?”
Phạm U và Phạm Việt đồng loạt về phía .
Áp lực đổ ập xuống, tim đập thình thịch.
Nếu “” sợ Phạm Việt tin thật, báo cảnh sát điều tra .
Nếu “ ”, chẳng khác nào tự nhận bình thường, mà Phạm U rõ ràng về phía cô .
Trong đầu như hai phe giằng co kịch liệt.
lúc đó, Phạm Việt chậm rãi mở miệng:
“Cho dù cô lừa thì chứ?”
“Cô lừa ai khác mà chỉ lừa … chẳng vì cô yêu ?”
…
Tôi và Phạm U cùng lúc trợn tròn mắt.
Không ngờ đường đường một tổng tài như Phạm Việt thể mấy lời “não tình yêu” như thế.
đầu óc Phạm U nhanh nhạy.
Cô lập tức phản công:
“Anh dựa mà chắc cô chỉ lừa ?”
“Biết cô lúc lừa cả đống chứ.”
“Mễ Lạc, ?”
Tôi thật sự tê hết cả .
Phạm U chuyện thì cứ , nào cũng kéo tớ thế ?
Phạm U thấy im lặng, còn chạm tay hiệu:
“Mễ Lạc, gì chứ.”
Đó giờ bao giờ làm Phạm U mất mặt.
Sợ im lặng sẽ khiến cô nghi ngờ, đành cứng đầu :
“Chắc là lừa một lúc nhiều đấy.”
Quả thật, dùng thiết lập giả để một đống khách hàng.
yêu đương thì thật sự chỉ yêu Phạm Việt.
Nếu vì Phạm Việt “ khác”, đúng chợt nhớ lý do chia tay là bởi Phạm Việt cô gái khác nên mới bỏ .
Nghĩ kỹ , mới là nạn nhân.
Đột nhiên còn thấy chột nữa.
Thậm chí trong mắt , Phạm Việt như mất hết hào quang.
Anh trai, giàu thật đấy,ư nhưng phẩm chất thì… .
Chẳng khác nào mấy gã đàn ông tiền là lăng nhăng cả.
Phạm U hài lòng :
“Nghe rõ ?”
“Ai cũng con nhỏ đó là kẻ lừa đảo, chỉ là tin thật thôi.”
“Em cho nhé, từ giờ vì cái con đàn bà đó mà đuổi Mễ Lạc nữa. Nếu , em sẽ với ba chuyện lừa tình mạng.”
“Anh nên nhớ nếu để ba một đàn bà xoay như chong chóng, ông sẽ đào ba tấc đất cũng tìm mà dạy cho cô một bài học.”
Ôi, ghê .
Tim bất giác co thắt .
Phạm Việt khẽ hừ một tiếng:
“Em đang uy h.i.ế.p ?”
Phạm U hề nao núng:
“Chứ ai bảo đối xử tệ với Mễ Lạc.”
“Em nhất định để Mễ Lạc ở với em. Anh , đồng ý ?”
Phạm Việt im lặng một lúc, lạnh giọng:
“Anh thể đồng ý.”
Phạm Việt đổi giọng, cảnh cáo :
[Truyện được đăng tải duy nhất tại otruyen.vn - https://otruyen.vn/index.php/lua-nham-anh-trai-cua-ban-than/chuong-4.html.]
“ nhất là…”
Nói đến đây, ánh mắt lướt qua nốt ruồi đỏ xương quai xanh , giọng thoáng mềm vài phần:
“Đừng làm hư Phạm U.”
Anh đừng bậy!” Phạm U lập tức phản bác, giọng đầy bảo vệ:
“Mễ Lạc thể làm hư em !”
“Anh lo cho bản .”
Phạm Việt cô em gái đang kích động bảo vệ , sang trao cho một cái “cô hiểu đấy”, xoay bỏ .
Phạm U vỗ vai an ủi:
“Cậu đừng sợ tớ.”
“Đợi phát hiện điểm của , nhất định sẽ thích thôi.”
Thôi .
Tôi Phạm Việt thích .
Tôi chỉ chuồn êm, giữ kín cái mặt nạ của và cất chặt hai triệu tệ .
“Tớ theo đuổi gần một tháng mà chẳng tí cảm tình nào. Tớ cũng thấy kiểu thích, là bỏ qua luôn nhỉ?”
“Còn tiền một triệu , tớ trả cho .”
Phạm U, đúng như đoán, coi trọng tiền đó, thoải mái phẩy tay:
“Đã cho thì cứ giữ lấy, khỏi trả.”
“Còn chuyện theo đuổi tớ…” cô suy nghĩ một hồi, “Thôi , theo thì theo.”
“Dù gì tớ cũng 28 tuổi, hơn tận 8 tuổi, đúng là trâu già gặm cỏ con thật.”
Tôi thầm thở phào nhẹ nhõm:
“U U ơi với tớ quá.”
“Vậy tớ ở nhà nữa nhé, mai tớ chuyển .”
“Không !” Phạm U lập tức chắc nịch.
“Cậu cứ ở .”
“Tuy làm chị dâu tớ , nhưng vẫn là bạn của tớ mà.”
“Tớ thích học và về cùng . Hơn nữa từ ngày đến, tớ thấy nhà còn lạnh lẽo nữa, buổi tối cũng chịu ở nhà hơn, ngoài chơi.”
“Đồng ý nhé? Tớ xin đó.”
Phạm U kéo tay nũng nịu.
Không chịu nổi sự nài nỉ của Phạm U, nghĩ chỉ cần để lộ phận, Phạm Việt chắc chắn sẽ nhận .
Thế là gật đầu đồng ý, tính chờ thêm một đoạn thời gian tìm cớ rút lui.
Sáng hôm , và Phạm U ăn sáng lầu.
Chẳng bao lâu, Phạm Việt cũng xuống.
Anh ghế, mí mắt sưng đỏ, trong mắt đầy tơ máu, quầng thâm mắt đậm đến dọa .
Phạm U nhớ chuyện tối qua còn đang cãi với trai, mà lo lắng hỏi:
“Anh , đêm qua vì đàn bà mà tới mất ngủ nữa đúng ?”
Động tác uống sữa của khựng .
Tôi tò mò ngước Phạm Việt.
Tôi thật sự hiểu nổi, rõ ràng khác, vì một bạn gái mạng như ?.
Có lẽ là do quá đau khổ, giọng Phạm Việt khàn đặc, nghẹn ngào giãi bày:
“Cô chia tay là vì cô .”
“Đợi khi cô khoẻ , chấp nhận chuyện cả hai yêu , chắc chắn cô sẽ về tìm .”
“Anh luôn cảm thấy giữa và cô vẫn còn hy vọng.”
Phạm U xong chỉ trợn trắng mắt, hận rèn sắt thành thép:
“Ừ, còn hy vọng.”
“Rạp xiếc chắc chắn còn chỗ cho .”
“Anh nhường chỗ cho chú hề xuống , tự lên diễn.”
Tôi thật ngờ Phạm U mồm miệng ác thế, liền bật thành tiếng Phạm U cũng theo.
Phạm Việt vẻ thấy khó chịu. Anh lạnh lùng quét ánh mắt qua, khàn giọng quát:
“Phạm U, em thể như ?”