CHƯƠNG 15: GIỚI HẠN ĐƯỢC VẼ LẠI
Sáng nay, biệt thự nhà họ Lục rơi khí lạ thường. Bên ngoài, mưa lất phất rơi. Bên trong, Lục Gia Minh đang trầm ngâm bàn làm việc, tay xoay nhẹ cây bút vàng óng ánh – món quà từ cố chủ tịch Lục Quốc Vũ để khi qua đời. Mỗi cầm đến, luôn tự nhắc mềm lòng, để cảm xúc làm chủ lý trí.
từ khi Trần Tiểu Vy bước cuộc đời , thứ đều... chệch hướng.
Cô gái gào thét, trách móc, chỉ lặng lẽ như một làn sương mỏng len lỏi từng góc tâm trí . Và chính điều đó khiến thể rời mắt.
Điện thoại rung. Trợ lý riêng báo:
“Lục tổng, một chiếc xe lạ xuất hiện gần biệt thự trong hai đêm liên tiếp. Bảo vệ kiểm tra xong. Đó là của Trần Nhật Nam.”
Gia Minh gì, mắt dần tối . Một tia khó chịu lóe lên trong đáy mắt sâu thẳm.
“Gắn thêm thiết định vị điện thoại cô .” – Anh lệnh. “Và từ hôm nay, tiếp xúc với Vy đều phê duyệt.”
Trợ lý chần chừ một giây. “Còn Trần Nhật Nam?”
“Cứ để ... lảng vảng một chút.” – Giọng Gia Minh lạnh lẽo – “ nếu dám bước qua ranh giới, sẽ tự tay nhấn chìm tất cả.”
---
Tối đó, Vy bước khỏi phòng tắm thì tiếng gõ cửa.
Một cô giúp việc mang một chiếc hộp nhỏ, đặt bàn cúi đầu .
Cô tò mò mở . Bên trong là một chiếc vòng cổ ngọc trai đơn giản nhưng tinh tế, kèm theo tờ ghi chú tay:
> “Ngày mai cùng . Ăn mặc đúng kiểu em.
– Gia Minh.”
Vy chằm chằm nét chữ gọn gàng, phần sắc bén . Lần đầu tiên dùng đại từ “em” để gọi cô. Cô hiểu – đây là một mệnh lệnh, là... một dấu hiệu?
---
Ngày hôm , chiếc xe Rolls-Royce đưa họ đến một khu vực gần trung tâm thành phố – nhưng là trung tâm thương mại văn phòng sang trọng nào như Vy tưởng. Mà là một viện dưỡng lão.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại otruyen.vn - https://otruyen.vn/index.php/lay-chong-ty-phu/chuong-15-gioi-han-duoc-ve-lai.html.]
Vy hoang mang. “Chúng tới đây làm gì?”
Gia Minh trả lời ngay. Anh bước xuống xe, hiệu cho cô theo. Họ tiến trong, nơi hàng loạt ông bà lão đang tập vật lý trị liệu, chơi cờ, đơn giản chỉ là cửa sổ.
Một bà cụ gầy gò nhưng ánh mắt tinh ngẩng lên khi thấy Gia Minh.
“Cháu đến .” – Cụ .
Vy sững . Bà cụ ai khác, là bà nội của Lục Gia Minh – duy nhất còn trong dòng họ mà giữ cách bấy lâu.
Bà nội kéo Vy xuống cạnh , tay nhẹ nhàng nắm tay cô. “Cháu là Vy đúng ? Nội về cháu nhiều lắm. Hôm nay gặp, thấy cháu hiền lành, dễ mến.”
Vy đỏ mặt, đáp lời . Cô khẽ liếc Gia Minh, thấy đó, khoanh tay, cả hai bằng ánh mắt bình thản.
Sau bữa ăn trưa cùng nội, Gia Minh đưa Vy vườn hoa phía viện dưỡng lão.
“Cô thắc mắc tại đưa cô đến đây đúng ?” – Anh hỏi, cô.
Vy gật khẽ.
“Tôi bà nội thấy cô. Tôi bà an tâm, rằng đang sống một cuộc đời... bình thường.”
Cô cắn môi, tim đập nhanh. “Vì là ?”
Gia Minh sang, ánh mắt đầu lạnh lẽo, chỉ còn nỗi mệt mỏi nhàn nhạt. “Vì khi ở cạnh cô, cần giả vờ là một kẻ mạnh mẽ.”
Vy ngỡ ngàng. Những lời – hoa mỹ, ngọt ngào – nhưng khiến tim cô chùng xuống.
Anh . “Tôi cần cô hiểu, cũng cần cô đáp . sẽ để ai làm tổn thương cô. Kể cả là Trần Nhật Nam.”
---
Tối hôm , khi Vy mở cửa phòng, cô sững . Trên bàn thêm một vật nhỏ: một chiếc móc khóa hình mèo con, khắc dòng chữ nhỏ xíu:
"Đừng sợ. Tôi ở đây."
Cô siết nhẹ món quà trong tay, và đầu tiên nhiều ngày, môi cô nở một nụ mờ nhạt.