Nghe Lương Hữu Thuần thế thì đó chắc chắn là mãng xà, lúc giao đấu, kiếm của Cửu Nhật cũng làm nó thương nhẹ, quãng thời gian dưỡng thương yên ắng giờ bắt đầu tác oai tác quái .
"Nàng làm ?"
Lương Hữu Thuần hỏi làm giật , vội đáp: "Thiếp , chuyện hoàng thượng kể thật là ly kỳ."
Quãng thời gian đó, các đợt tuyển chọn phi tử cho hoàng đế liên tục tiến hành, chủ yếu là con cháu của các quan viên trong triều, xa gần đều cả, ai ai cũng là trang quốc sắc thiên hương, chẳng mấy chốc mà Lương Hữu Thuần ngay một hậu cung đông đúc. Ngày nào họ cũng kéo đến thỉnh an , tặng quà các loại, kể tội các kiểu, lóc, ỉ ôi, than thở…
Chao ôi, lúc thái hậu rơi tình cảnh như bây giờ . Lương Hữu Thuần cũng chẳng mặn mà gì tới chuyện tuyển phi, tuyển tú, cứ mặc kệ các quan đưa ai thì đưa, tối ngày bận rộn giải quyết công vụ, phê duyệt tấu chương, trị tội quan tham, ban thưởng kẻ công…
Tôi ngóng việc Lương Hữu Thuần lệnh cho Lương Tịch chuẩn đến Hạ quốc trong coi, cũng là giúp đỡ Lăng vương gia cùng Cửu Nhật điều tra kỳ án.
Nói thì , nhưng rõ đang phân tán các lực lượng xung quanh thái hậu, tuy Lương Tịch ý tạo phản nhưng tham vọng của thái hậu thì lớn, vụ điều tra hồng mai hội bế tắc, vẫn rõ ràng, cái kẻ bảo là giống Lương Minh chẳng thấy xuất hiện nữa, mặc dù Ngô Diễn lùng sục khắp nơi, nhưng tên cứ như bốc .
Vào một buổi chiều mùa thu, cùng Tiểu Đào đang thơ thẩn bên bờ hồ lớn giữa lòng hoàng cung thì bất ngờ chạm mặt Lương Tịch và Thiên Tằm. Thấy , họ đồng loạt hành lễ. Tôi tiến gần, dịu giọng hỏi: "Tứ vương gia sẽ đến Hạ quốc ?"
Lương Tịch bằng đôi mắt thoảng buồn: "Phải, còn hai ngày nữa là xuất phát."
"Vậy, Thiên Tằm cùng tứ vương gia ? Tiện thể thăm Lăng vương gia."
"Bẩm hoàng hậu nương nương, cùng , lệnh của hoàng thượng thì thể ạ."
Tôi gật đầu, thở dài: "Cũng , thực , cũng thăm Hạ quốc một , mùa ở Hạ quốc thật sự ."
Đang thì Ngụy Vĩnh An xuất hiện, bảo hoàng thượng cho truyền Thiên Tằm, thế là lập tức theo rời , còn với Lương Tịch và Tiểu Đào.
Chúng tiếp tục vòng quanh bờ hồ, mặt nước mùa thu trong veo, sóng biếc lăn tăn đẩy những chiếc lá vàng gió giựt xuống khẽ chao dao. Lương Tịch bỗng lên tiếng, xóa tan bầu khí trầm mặc.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại otruyen.vn - https://otruyen.vn/index.php/kim-ngu-ky-truyen/chuong-113-lam-hoang-hau-chang-de-chut-nao-1.html.]
"Hoàng hậu nương nương, mùa thu ở Hạ quốc hơn Lương quốc ?"
Đưa tay hứng một chiếc lá vàng lìa cành, đáp: "Phải, đó là mùa nhất trong năm, đến mức khiến thẫn thờ, thích cái cảnh sắc mênh mông, vắng lặng , một màu khô vàng khắc khoải, hoài niệm, một chút cô đơn, một chút hiu quạnh, bình yên và… buồn."
Ngài cất giọng trầm trầm: "Hóa một mùa thu buồn đến ?"
Tôi , : "Có thể đó là cách cảm nhận của riêng thôi, trong mắt tứ vương gia khi sẽ khác."
Giọng Lương Tịch thoáng xa xăm: "Có lẽ cũng sẽ thích mùa thu Hạ quốc."
Đoạn, ngài , tiếp: "Hoàng hậu nương nương, còn những mùa khác thì ? Có ?"
Thế là, cho Lương Tịch , rằng bốn mùa đều , mỗi mùa mang một vẻ riêng. Mùa xuân rực rỡ trong màu đỏ của thảm hoa Tát Nhật Lãng, mùa hè mang một vẻ bất tận với màu xanh của những đồng cỏ ngút ngàn, mùa thu hoài cổ với màu vàng của thảo nguyên khô, còn mùa đông thì mơ màng trong làn sương mờ và màu trắng của hoa tuyết trải dài đến tận chân trời.
Chúng vòng hết bờ hồ thì mặt trời cũng tắt nắng. Lương Tịch khẽ lên tiếng: "Đa tạ hoàng hậu nương nương để tâm chuyện cũ, dạo và chuyện cùng , cảm thấy vui. Ta cũng vui vì thể đến Hạ quốc, theo lời của nương nương, đó sẽ là một nơi đáng sống."
Tôi mỉm : "Rời xa Hạ quốc lâu, những cảnh sắc còn nhớ rõ nữa."
"Nương nương, khi đến Hạ quốc, mỗi một mùa sẽ đều thư cho , sẽ kể cho về những gì mà thấy."
"Vậy thì phiền tứ vương gia ."
"Nương nương, trời còn sớm nữa, về đây, cáo từ."
"Tứ vương gia, Hạ quốc gần sang đông, ở đó tiết trời lạnh giá, khắc nghiệt hơn Lương quốc, ngài nhớ mang nhiều áo ấm một chút, mùa đông ngoài thì đừng mặc y phục màu trắng nhé."
Ngài , khẽ gật đầu: "Ta sẽ ghi nhớ."