Câu trả lời của Nguyễn Thanh Lê dường như là giọt nước tràn ly đối với Bùi Thiệu Khiêm.
Anh vì thế mà ốm nặng, viện suốt cả mùa đông.
Hầu hết thời gian, tỉnh táo.
Anh luôn mơ về những chuyện thời trẻ.
Lần đầu tiên gặp Nguyễn Thanh Lê là tại một bữa tiệc gia đình nhà họ Bùi. Nguyễn Thanh Lê cha đưa đến nhà Bùi thăm viếng.
Lúc đó, bên cạnh Nguyễn Thanh Lệ Thư Đại, chồng nuôi từ nhỏ.
Bất kể cô , Thư Đại luôn như một hầu nhỏ của cô, ngừng theo cô, như sợ cô sẽ biến mất .
"Anh là Bùi Thiệu Khiêm ?"
Nguyễn Thanh Lệ mỉm : "Người thừa kế của nhà họ Bùi trông khá trai."
Thời gian trôi qua, họ đều hai mươi tuổi.
Công việc kinh doanh của gia đình Nguyễn ngày càng phát triển. Nguyễn Thanh Lệ ý định tiếp quản công việc kinh doanh của gia đình.
Bố Nguyễn luôn Nguyễn Thanh Lệ và Thư Đại kết hôn, để Thư Đại thể chính thức tiếp quản công việc kinh doanh của gia đình họ Nguyễn.
cô bí mật hẹn hò với Bùi Thiệu Khiêm.
Tuyết mùa đông ở Kinh Hải rơi lất phất, bao phủ khắp nơi một màu trắng xóa.
Bùi Thiệu Khiêm chạy nhanh đến mặt cô, đặt một nụ hôn lên giữa hai lông mày cô: "Xin em, việc bận nên đến muộn."
Má cô ửng hồng, đôi mắt như con nai con ngang dọc: "Nếu bố chúng ở bên , liệu họ tức giận đến c.h.ế.t ?"
"Bố em sẽ c.h.ế.t vì tức giận ."
Bùi Thiệu Khiêm ôm cô, dừng một lát tiếp tục : " Thư Đại chắc chắn sẽ phát điên lên."
Giấc mơ dừng ở đây.
Bùi Thiệu Khiêm từ từ mở mắt, bên ngoài tiếng tuyết rơi lách tách.
Cơn tuyết đầu tiên của Kinh Hải đang lặng lẽ rơi xuống.
Trợ lý luôn túc trực bên giường phát hiện tỉnh dậy, liền đưa cho một cốc nước ấm.
Nước ấm làm ẩm cổ họng khô khốc của , cuối cùng cũng thể phát tiếng .
"... Thanh Lệ, tin tức gì ?"
[Truyện được đăng tải duy nhất tại otruyen.vn - https://otruyen.vn/index.php/kiep-sau-xin-dung-gap-nhau/chuong-24-het.html.]
Khuôn mặt trợ lý biến sắc, im lặng một lúc lâu.
Bùi Thiệu Khiêm nghĩ rằng rõ ràng, trợ lý rõ, nên lặp một nữa.
Trợ lý cúi đầu, lục lọi điện thoại một lúc lâu, cuối cùng mở một đoạn video và đưa cho .
"Anh Bùi, cô ... tái hôn."
"Với Thư Đại. Bố Nguyễn cũng mặt. Đám cưới của họ diễn tuần , khi còn đang ốm nặng và hôn mê."
Bùi Thiệu Khiêm sững sờ một lúc lâu, phản ứng gì.
Trợ lý nghĩ rằng ngủ nên ngước mắt lên , nhưng phát hiện nước mắt của thấm ướt gối.
"Anh đến nhà , trong két sắt một thứ, hãy tự tay gửi cho cô ."
Giọng Bùi Thiệu Khiêm khàn khàn, khó nhọc : "...Hãy coi đó là món quà cuối cùng tặng cô ."
Một tháng , khi tuần trăng mật kết thúc, Nguyễn Thanh Lệ mệt mỏi trở về lâu đài trong vườn trồng cây.
Cô bưu kiện ở cửa: "Anh yêu, đây là món quà tặng em ?"
Đằng cô, Thư Đại đang cầm những túi lớn túi nhỏ, khuôn mặt một khoảnh khắc bối rối.
Anh mua quà cho Nguyễn Thanh Lệ, nhưng theo lý thì thể gửi sớm như .
Không đợi trả lời, Nguyễn Thanh Lệ mở gói hàng.
Khi thấy thứ bên trong, cô sững sờ.
Bên trong là bức tranh "Cuộc sống biển" ghép .
Rõ ràng là một mảnh mất, đó chuyên gia văn hóa tìm kiếm và phục hồi.
Nguyễn Thanh Lệ bức tranh hư hỏng, mắt ướt đẫm.
Thư Đại ôm cô từ phía : "Được , đừng nữa. Mặc dù bức tranh thể trở như ban đầu, nhưng ít cũng thể an ủi linh hồn của bà trời."
"Ừ. Ngày mai cùng em đến thăm bà. Em báo tin vui cho bà."
"Em tìm gia bảo mà bà luôn nhắc đến."
“Ừ. Giờ thì vợ ơi, chào mừng em về nhà."
—hết—