Điều đáng ghét nhất là: đúng.
Việc thu xếp hành lý khó khăn đến lạ thường. Mỗi nhét một bộ quần áo vali, Trần Thanh Diễm bằng ánh mắt của một chú chó con bỏ rơi. Khi bắt đầu cất túi đồ trang điểm, thậm chí còn xổm bên cạnh vali, tựa cằm đầu gối mà chằm chằm, nếu khác với tư thế thì chắc chắn ngớ ngẩn, nhưng với tư thế thì trông như một bức ảnh thời trang .
“Anh thể đừng em như thế ?” Tôi gần như phát mà hỏi, tay nắm chặt một chiếc khăn lụa mà tặng nhân ngày kỷ niệm năm ngoái, nhãn mác còn bóc.
“Anh kiểm soát .” Giọng nghèn nghẹn: “Em sắp .”
Cuối cùng, đành xé một mảnh giấy note và dán nó lên trán , để nó che đôi mắt tội đó mới thể tiếp tục thu dọn đồ đạc. Trên giấy note "nhớ uống sữa", đó là mảnh giấy mà để cho ngày hôm qua.
Thật trớ trêu, thể nhớ rằng uống sữa mỗi ngày, nhưng nhớ chuyện lật bệ bồn cầu.
Khi bước khỏi nhà, đầu cuối. Trần Thanh Diễm ở cửa, mảnh giấy note vẫn dán trán , cổ áo phông lệch sang một bên để lộ bờ vai. Cảnh tượng lố bịch khiến thấy xót xa, như cảnh kết của một vở kịch nào đó.
“Khương Tiếu!” Anh đột nhiên gọi , giọng khàn: “Nếu như... Nếu như học một lớp hướng dẫn sử dụng bệ bồn cầu, em về ?”
Mũi cay xè, suýt chút nữa thì phòng tuyến phá vỡ. Cái đồ khốn kiếp , đến cả lúc mà cũng dựa vẻ đáng yêu để cho qua chuyện.
“Khi nào học cách lật bệ bồn cầu .” Tôi bước thang máy, sợ rằng ở thêm một giây nữa thì sẽ mềm lòng.
Khoảnh khắc cửa thang máy đóng , nước mắt cuối cùng cũng rơi xuống.
Điện thoại rung lên một tiếng vì Trần Thanh Diễm gửi tin nhắn đến: "Nhớ ăn tối."
Tôi chằm chằm tin nhắn đó lâu, cho đến khi thang máy xuống đến tầng một.
Trần Thanh Diễm là như : mãi mãi nắm bắt trọng tâm, nhưng đặc biệt tỉ mỉ ở những điều kỳ lạ.
Tiểu Vũ mở cửa, thấy đôi mắt sưng húp của thì lời nào mà lập tức khui một chai rượu vang đỏ.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại otruyen.vn - https://otruyen.vn/index.php/khuon-mat-dep-den-may-cung-khong-chiu-noi-thu-thach-be-bon-cau/chuong-2.html.]
“Lần vì chuyện gì?” Cô hỏi: “Đến muộn? Quà là tất? Hay là…”
“Bệ bồn cầu.” Tôi tu một ngụm rượu lớn, cồn khiến cổ họng nóng bỏng nhưng thể dập tắt nỗi cay đắng trong lòng.
“Lại lật bệ bồn cầu ?” Tiểu Vũ trợn tròn mắt: “Với cái khuôn mặt đó của , tớ còn tưởng sẽ chịu đựng đến khi làm thủng luôn bồn cầu chứ.”
Tôi khổ: “Tiểu Vũ, điều đáng buồn nhất là gì ? Bây giờ, trong đầu tớ chỉ là vẻ mặt tủi của , tớ thấy chút hối hận…”
“Dừng !” Tiểu Vũ dí điện thoại mặt : “Nhìn cái .”
Là ảnh mà cô chụp trộm và Trần Thanh Diễm. Trong ảnh, rạng rỡ như hoa, còn thì trai như một bức tượng điêu khắc, ngay cả sợi tóc cũng toát khí chất của một nam thần học đường.
“Nhìn cái nữa.” Cô lướt sang ảnh tiếp theo, là Trần Thanh Diễm đang ườn sofa mà ngáy ngủ, khóe miệng còn dính một vệt chất lỏng lấp lánh đáng ngờ.
Tôi bật thành tiếng: “Cậu chụp lúc nào ?”
“Trọng điểm cái đó.” Tiểu Vũ nghiêm túc : “Khương Tiếu, khuôn mặt đến mấy thì lâu cũng sẽ thấy chán, nhưng vết nước tiểu bệ bồn cầu thì vĩnh viễn thể tự biến mất.”
Tôi chằm chằm những bức ảnh đó lâu, đột nhiên cảm thấy nhẹ nhõm. Có lẽ mối quan hệ của và Trần Thanh Diễm giống như bức ảnh trai và bức ảnh ngủ xí , từ xa thì hào nhoáng, gần thì là khuyết điểm.
“Vì tự do!” Tôi nâng ly rượu: “Và cũng vì đàn ông tiếp theo sẽ lật bệ bồn cầu.”
“Yêu cầu cao quá .” Tiểu Vũ cụng ly với : ”Vì đàn ông tiếp theo sẽ nhớ sinh nhật .”
Chúng bật khúc khích, còn chiếc điện thoại trong túi của cứ rung liên hồi. Không cần cũng là tin nhắn đến từ cái tên ngay cả chia tay cũng dựa mặt để lấp l.i.ế.m cho qua chuyện. Có lẽ ngày mai sẽ trả lời , lẽ . tối nay, hãy để tạm thời làm một kẻ cứng rắn lung lay vì sắc . Dù dám cá rằng quá ba ngày, sẽ d.a.o động vì bức ảnh tự sướng mà gửi, dù thì đó cũng là Trần Thanh Diễm mà, là cái tên Trần Thanh Diễm ngay cả khi dán giấy note lên trán cũng thể thấy phân tử trai bay trong khí.
Khi uống đến ly rượu vang đỏ thứ ba, đầu bắt đầu choáng váng. Tiểu Vũ vẫn ngừng lải nhải bên tai về đủ tội của Trần Thanh Diễm.