Sáng sớm ngày hôm , Tần Hạo thần thanh khí sảng bước khỏi Đông Cung, trong lòng vô cùng thỏa mãn, cuối cùng cũng danh chính ngôn thuận trở vị trí Thái tử, còn cùng Thiên Thiên tu thành chính quả!
Vân Nhất: “Cung nghênh Điện hạ!
Điện hạ, hôm qua bắt giữ một tên Vạn Túc, ... tự xưng là cha ruột của phu nhân... ... là cha ruột của Thái tử phi.”
Tần Hạo...
Tần Hạo: “Đi xem !”
Tần Hạo cùng Vân Nhất tới hậu viện một trạch viện gần Hoàng thành, kỳ thực đó chính là hậu viện của Nông trường Thiên Thiên.
Tần Hạo tiến trong nhà, thấy Vạn Túc đang đất gặm bánh, gã ngẩng đầu liền thấy Tần Hạo bước .
Vạn Túc căng thẳng, miếng bánh nhai kỹ liền nuốt gọn xuống cổ họng, nghẹn đến mức gã lật cả mắt trắng dã.
Vân Nhất đành lòng nữa, bèn bước tới vỗ mạnh lưng Vạn Túc hai quyền, Vạn Túc liền phun một miếng bánh, cuối cùng cũng thở phào nhẹ nhõm!
Tần Hạo thẳng, cái tên ngốc nghếch , nếu là nghĩa phụ của Thiên Thiên, lệnh cần quan tâm đến gã, cứ để gã nghẹn c.h.ế.t cho !
Vạn Túc vẫn còn hoảng sợ, gã ho sặc sụa, nhưng vẫn quên : “Khụ khụ… khụ khụ khụ… khụ khụ, điện hạ , là nhạc… khụ khụ… nhạc phụ của ngài đó!
Ta là Thiên Thiên… … khụ khụ… cha của nàng !”
Tần Hạo Vạn Túc xui xẻo , sớm : Cái tên Vạn Túc thứ lành gì!
Tần Hạo: “Vì từng Thiên Thiên nhắc tới? Ngươi là Vạn Túc? Người , nha môn tra hộ tịch của Vạn Túc , mạo nhận quan là đánh trượng đấy!”
Vân Nhất: “Vâng, điện hạ!”
Vạn Túc: “Ối! Đợi , đợi … … … vì vài chuyện, nha môn… nha môn đoạn tuyệt quan hệ với Thiên Thiên …”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại otruyen.vn - https://otruyen.vn/index.php/khong-gian-ta-dua-vao-trong-trot-kinh-doanh-nuoi-mot-de-vuong-an-bam/chuong-110-bong-dung-xuat-hien-hai-nguoi-cha.html.]
Tần Hạo kìm : “Ha ha! Vân Nhất, niệm tình gã là dân đen ngu , mau đuổi gã ngoài !”
Vạn Túc…
Vạn Túc: “Ta… … thật sự là cha của nàng mà! Dù cha ruột, nhưng thật sự nuôi lớn nàng …”
Tần Hạo Vạn Túc với ánh mắt lạnh lùng : “Theo điều tra của , Thiên Thiên từ nhỏ làm nha trong Hầu phủ, kiếm tiền nuôi ngươi, mà ngươi còn ở ngoài ăn chơi trác táng…”
Vạn Túc!!!
Tần Hạo ánh mắt âm u, Vạn Túc trông như một cây nấm đen, từng chữ từng chữ : “Ha ha ha, Thái tử phi thuở nhỏ chịu ít khổ sở, là Thái tử, tất đòi công đạo cho nàng…”
Vạn Túc!!!
Vạn Túc: “Kia… điện hạ, thật sự là nghĩa phụ của Thiên Thiên… … là nghĩa phụ của Thái tử phi mà! Ta công lao thì cũng khổ lao đó! Ta nhớ , ở cố hương Liễu Châu của còn vài mẫu đất bạc màu, … về nhà trồng trọt đây! Kia điện hạ! Ta… xin cáo từ!”
Vạn Túc lăn lê bò toài chạy khỏi sân, gã thấy ánh mắt lạnh băng của Thái tử , ánh mắt đó quá đáng sợ! Đó là ánh mắt lấy mạng gã!
Vạn Túc chạy về nhà nhanh chóng bán căn nhà rách nát của , ít bạc, thậm chí dám ăn bữa trưa ở kinh thành.
Gã vác túi đồ, mua một đống bánh khô cứng, sợ nghẹn chết, mua một ống tre đựng đầy nước, chạy trốn…
Tần Hạo báo cáo của Vân Nhất, hài lòng gật đầu, ha ha! Coi như gã mạng lớn!
Tần Hạo giải quyết xong tên nhạc phụ phiền toái của , liền chuẩn về nhà dùng bữa trưa cùng Thái tử phi của .
Tần Hạo vui vẻ dẫn , đến cổng cung, liền thấy một đội xe ngựa dừng bên ngoài cổng cung, thể thấy những đều là ngoại tộc, diện mạo chút dị quốc.
Thị vệ ở cổng cung đang chuyện với tới, ngẩng đầu thấy Tần Hạo, y lập tức : “Điện hạ, thật quá, những phiên bang , đại vương của họ là… là… là cha ruột của Thái tử phi!”
Tần Hạo…
Tình huống gì đây? Vừa tiễn một tên nhạc phụ phiền toái, tới một tên khác!