Không Gian Linh Tuyền: Nữ Y Làm Ruộng Ở Núi Hoang, Kho Lương Thực Đầy Ắp - Chương 292
Cập nhật lúc: 2025-12-18 01:04:47
Lượt xem: 2
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/3qGHlYekIL
Ổ Truyện và đội ngũ Tác giả/Editor xin chân thành cảm ơn!
Tiêu Dật Thần đêm qua cùng Khương Thanh Mạn bận rộn cả đêm ở doanh trại Bắc Hi, lúc vẫn đang mơ màng ngủ. Đột nhiên tiếng hô của Vệ Nhất làm giật tỉnh giấc, còn tưởng là quân Bắc Hi thừa đêm tập kích, lập tức giật , mạnh mẽ dậy khỏi giường, cảnh giác về phía cửa doanh trướng.
Vệ Nhất thấy căng thẳng như , vội vàng giải thích: “Vương gia, địch quân, là kho lương của chúng từ khi nào chất đầy lương thảo! Người xem, Hoàng thượng đêm qua phái đến đưa lương thảo ?”
Tiêu Dật Thần lúc mới phản ứng , nhớ đến “tráng cử” đêm qua cùng Khương Thanh Mạn, khóe miệng khỏi khẽ nhếch lên, nở một nụ bí ẩn, nhưng gì.
Vệ Nhất thông minh lanh lợi nhường nào, thấy phản ứng của Tiêu Dật Thần như , trong lòng đoán bảy tám phần, lập tức hưng phấn : “Chẳng lẽ Hoàng thượng phái đưa đến, là Thanh Mạn cô nương đúng ? Toàn bộ Đông Thịnh, thể làm chuyện thần kỳ như đưa đến mấy chục vạn cân lương thảo chỉ trong một đêm, cũng chỉ nàng thôi!”
Tiêu Dật Thần , kìm giơ ngón cái về phía Vệ Nhất, trong mắt tràn đầy tán thưởng sự thông minh của Vệ Nhất.
Số lương thảo bất ngờ , nghiễm nhiên tiếp thêm một liều t.h.u.ố.c kích thích mạnh mẽ cho quân Đông Thịnh vốn đang lo lắng vì chiến sự, mà tất cả điều , đều nhờ Thanh Mạn.
Chẳng mấy chốc, trong doanh trại Đông Thịnh quân như vỡ tổ, tin tức “lương thảo trở ” như mọc cánh bay khắp ngóc ngách.
Sĩ khí của các chiến sĩ vốn đang sa sút vì thiếu lương thực, ngay lập tức tin tức lành bất ngờ thổi bùng lên, ai nấy đều xoa tay hăm hở, tràn đầy tự tin, như thể dồn nén sức lực dùng hết, chỉ chờ một tiếng lệnh là sẽ xông pha trận mạc.
Mấy vị tướng quân và phó tướng trong doanh trại tin, lúc đầu còn nửa tin nửa ngờ. Dù đêm qua vẫn còn đang lo lắng vì lương thảo, làm thể chỉ trong một đêm tự nhiên thêm nhiều lương thảo như chứ? Bọn họ thậm chí còn kịp dùng bữa sáng, liền vội vàng chạy đến căn cứ lương thảo.
Vừa đến cửa, mấy cảnh tượng mắt làm cho hít một khí lạnh – căn phòng vốn trống rỗng, giờ đây chất đầy lương thảo, những bao tải xếp chồng chất từ đất lên tận mái nhà, đến cả chỗ đặt chân cũng sắp còn.
Sơ qua mà , lương thảo đủ cho quân dùng mấy tháng, quả thực là tiếp tế than trong tuyết! Mấy trợn tròn mắt, tròng mắt suýt nữa rơi khỏi hốc mắt, miệng ngừng lẩm bẩm “ thể tin ”, “thật sự là thần ”.
Bọn họ thể nén nổi sự phấn khích trong lòng, một trận gió xông đến doanh trướng của Tiêu Dật Thần. Tiêu Dật Thần thấy bọn họ ai nấy mặt mày đều đầy vẻ hưng phấn và khó hiểu, như thể gặp chuyện lạ lùng nhất đời, kìm phá lên.
“Vương gia!” Lão tướng quân đầu bước tới một bước, ôm quyền : “Xin thứ cho lão thần già nua vô tri, đây… đây rốt cuộc là chuyện gì xảy ? Nhiều lương thảo như , chẳng lẽ là từ trời rơi xuống?”
“ Vương gia,” một vị phó tướng khác cũng vội vàng truy hỏi, “Huống hồ còn trong lúc chúng thần quỷ , chuyện quả thật khó tin quá!”
Mọi , ngươi, đột nhiên đều như nghĩ điều gì đó, mắt sáng lên. Một trong đó thăm dò hỏi: “Là Vương phi, là Vương phi làm ?”
“ , đúng !” Bên cạnh lập tức phụ họa, “Chúng tuy ở biên cảnh, cách kinh thành xa, nhưng bản lĩnh của Vương phi sớm đến, nàng là một kỳ nữ vô cùng thông tuệ!”
Tiêu Dật Thần bọn họ vẻ mặt chợt hiểu , gật đầu: “ là Thanh Mạn giúp chúng một tay.”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại otruyen.vn - https://otruyen.vn/index.php/khong-gian-linh-tuyen-nu-y-lam-ruong-o-nui-hoang-kho-luong-thuc-day-ap/chuong-292.html.]
“Ai nha, Vương phi quả là kỳ nữ!” Lão tướng quân kìm tán thán, “Trước những quả b.o.m nàng đưa cho chúng , giúp đ.á.n.h bại Tây Định. Lại còn bằng y thuật cao siêu của , cứu sống ít . Giờ đây trong một đêm đưa đến nhiều lương thảo cứu mạng như , Vương phi quả là thần nhân!”
40. Các tướng lĩnh xung quanh lũ lượt gật đầu đồng tình, ngươi một câu một câu khen ngợi Khương Thanh Mạn.
Tiêu Dật Thần những lời , nụ mặt thể giấu nổi, khóe miệng khẽ nhếch lên, ánh mắt tràn đầy kiêu hãnh, mà chút ngây ngô tiếng.
Các tướng quân trướng thấy Vương gia vui mừng khôn xiết như , đều kìm lén lút che miệng trộm – Vương gia ngày thường trầm uy nghiêm, một khi nhắc đến Vương phi trở nên “ đáng tiền” như , quả thực cũng là hiếm thấy.
Cười đùa một hồi, Tiêu Dật Thần hắng giọng, "Hiện giờ lương thảo đầy đủ, chính là thời cơ để chủ động xuất kích. Chỉ là Bắc Hi dân đông đúc, quân đội ít nhất gấp ba chúng trở lên. Các vị hãy bàn luận xem, nên công phá Bắc Hi thế nào để một trận đ.á.n.h bại chúng, khiến chúng từ nay về còn dám uy h.i.ế.p Đông Thịnh của chúng nữa!"
Lời dứt, các tướng lĩnh nhao nhao phân tích cục diện chiến trường, khí trong trướng dần trở nên nặng nề, lông mày ai nấy đều nhíu chặt.
"Chúng tuy lợi khí như bom, nhưng binh lực của quân Bắc Hi thực sự quá nhiều, đông nghịt như châu chấu, liều c.h.ế.t cứng rắn sợ rằng giành lợi thế." Một vị tướng quân giọng trầm như đá.
"Hơn nữa, chúng giỏi chiến đấu tầm xa nhất, cung thủ ai nấy cũng thể bách bộ xuyên dương, cách xa hàng dặm thể b.ắ.n thành sàng. Mấy thăm dò , doanh tiên phong của chúng chịu thiệt thòi vì điều ."
Vị phó tướng bên cạnh tiếp lời: "Phiền phức hơn nữa là, dù quân Bắc Hi là hết lương thảo, nhưng chống đỡ ba ngày tuyệt đối dư sức. Nếu chúng thể đ.á.n.h bại chúng trong ba ngày , đợi đến khi lương thảo tiếp viện của chúng vận chuyển tới, e rằng cơ hội chiến thắng của chúng sẽ tiêu tan."
Mọi ngươi một lời một lời, càng càng thấy lòng trĩu nặng. Rõ ràng trong tay nắm giữ quân át chủ bài là bom, nhưng binh lực và ưu thế tầm xa của đối phương kìm hãm chặt chẽ, thế nào thì Đông Thịnh cũng vẻ thắng lợi mong manh.
Tiêu Dật Thần khẽ gõ ngón tay mặt bàn, ánh mắt tập trung nơi xa, cũng đang suy tính cách phá vỡ cục diện.
Ngay lúc , bên ngoài trướng đột nhiên truyền đến một tiếng ho nhẹ, cắt ngang cuộc tranh luận của . Tất cả cùng lúc đầu , chỉ thấy Khương Thanh Mạn vén rèm bước , còn vương chút ẩm của sương sớm, hiển nhiên là từ bên ngoài trở về, vặn trọn vẹn lời của họ.
Nàng lướt mắt qua trong trướng, khóe miệng nở một nụ nhẹ: "Vừa chư vị bàn luận chiến cuộc, dường như gặp khó khăn? Ta một kế sách , chư vị ?"
"Vương phi!" Vị phó tướng trẻ nhất như thấy cứu tinh, mắt lập tức sáng ngời, tiến lên hai bước, "Vương phi mau ! Chỉ cần thể phá vỡ cục diện bế tắc , cách nào cũng !"
Khương Thanh Mạn trong doanh trướng, đầu ngón tay khẽ điểm vị trí doanh trại quân Bắc Hi: "Nếu chúng giỏi chiến đấu tầm xa bằng cung tiễn, chi bằng chúng dùng 'đống rơm mượn tên' thì ?"
"Đống rơm mượn tên?" Mọi , lão tướng quân vuốt chòm râu bạc trắng, vẻ mặt đầy khó hiểu, "Đây là ý gì?"
"Tướng quân đừng vội, hãy rõ." Khương Thanh Mạn giải thích, "Chúng hiện giờ lương thảo đầy đủ, thể bó những bó rơm dùng hết thành từng đống, để khiên binh giơ khiên lên phía , bên ngoài khiên bọc thêm lớp rơm dày đặc."
Lời nàng dứt, ánh mắt tất cả mặt đều sáng rực lên!