Không Gian Linh Tuyền: Nữ Y Làm Ruộng Ở Núi Hoang, Kho Lương Thực Đầy Ắp - Chương 281
Cập nhật lúc: 2025-12-18 01:04:36
Lượt xem: 2
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/3qGHlYekIL
Ổ Truyện và đội ngũ Tác giả/Editor xin chân thành cảm ơn!
Cùng với việc phần đối đối t.ử kết thúc, cuộc tỷ thí thơ chính thức kéo màn.
Đông Thịnh Đế uy nghi ngự long ỷ, thần sắc trầm , chậm rãi mở miệng : “Cuộc tỷ thơ , vẫn là do Bắc Hi các ngươi đề, Đông Thịnh chỉ cần y theo đề mà phú thơ là .”
Tứ Đại Tài T.ử Bắc Hi , nhanh chóng tụ một chỗ, đầu kề đầu, thấp giọng bàn bạc.
Không lâu , bọn họ đạt sự nhất trí. Một trong các tài t.ử tiến lên một bước, lớn tiếng : “Vậy thì lấy ‘Sơ Hạ’ và ‘Biên ’ làm đề, sáng tác vài bài thơ.”
Nói đoạn, Tứ Đại Tài T.ử liền tự ngâm thơ làm câu. Bọn họ lắc lư đầu, miệng lẩm bẩm, khi thì dừng suy tư, khi thì vung bút như bay.
Chẳng mấy chốc, tài t.ử đầu tiên ngâm : “Gió hè thoảng nhẹ lay cành biếc, Lựu hoa chớm nở, bóng hồ in.” Ngay đó, mấy tài t.ử khác cũng lượt nối gót, thơ câu như châu ngọc liên tiếp tuôn .
Mọi lắng , chỉ cảm thấy những bài thơ tươi mới thanh nhã, khắc họa cảnh sắc sơ hạ như một bức tranh, khỏi gật đầu liên tục, trong lòng thầm khen một câu “khá lắm”.
Thấy phản ứng của , tự tin của Tứ Đại Tài T.ử lập tức dâng cao trở , sĩ khí vốn phần sa sút một nữa trở nên hăng hái.
Bọn họ kiêu ngạo hất cằm, trong ánh mắt lộ một tia đắc ý, về phía Khương Thanh Mạn và những khác, khiêu khích : “Cô nương, đến lượt các ngươi !”
Khương Thanh Mạn ngẩng cao đầu, suy nghĩ một lát, đó đầu cùng ba vị Đại học sĩ Hàn Lâm Viện nhẹ giọng trao đổi vài câu. “Ba vị đại nhân, các vị cứ nghỉ ngơi cho , bốn tên tiểu lâu la đối diện đáng để các vị tay, đối phó bọn chúng, một là đủ .”
Ba vị Đại học sĩ , trong mắt lập tức lóe lên một tia sáng kinh ngạc và tán thưởng đan xen. Bọn họ , đều khẽ gật đầu.
Theo bọn họ thấy, Khương Thanh Mạn chỉ tài hoa xuất chúng, mà sự tự tin và gan càng khó .
Ba nhất trí cho rằng, do Khương Thanh Mạn xuất chiến, nhất định thể giành chiến thắng đầu tiên cho Đông Thịnh quốc trong cuộc tỷ thí . Thế là, bọn họ đều hướng về phía Khương Thanh Mạn ném ánh mắt động viên.
Khương Thanh Mạn tiến lên một bước, dáng vẻ thanh thoát, chu môi khẽ mở, giọng trong trẻo từ tốn truyền khắp triều đường: “Hồng tía tơi bời hóa bụi, Cúc cu gọi tiếng hạ sang. Dâu gai giăng lối dứt, Mới cảnh thái bình.”
Mọi mặt tại đây đầu tiên là sững sờ, ngay đó bùng nổ một trận kinh ngạc và tán thưởng. Bài thơ bất luận là ý cảnh văn tài, đều thể là tuyệt diệu.
Có tại chỗ bình luận: “Thơ câu sinh động tái hiện cảnh tượng mùa sơ hạ mắt , đồng thời còn toát lên một loại tâm cảnh nhàn nhã khi ở thái bình thịnh thế. Không tồi tồi!”
“Ừm, thơ của Thanh Mạn , lập tức cảm thấy thơ của Tứ Đại Tài T.ử quá đỗi nhạt nhẽo, thiếu một chút vần điệu!” Những khác cũng bình luận.
Người bên phía Bắc Hi thì vô cùng tức giận, trong lòng ghen giận, nhao nhao chất vấn: “Bên chúng làm bốn bài, cô nương một bài thì tính là gì?”
Bọn họ trợn to hai mắt, mặt tràn đầy vẻ cam lòng và khiêu khích.
Khương Thanh Mạn thần sắc bình tĩnh, khóe miệng khẽ nhếch lên : “Gấp gì chứ, tiếp theo sẽ mỗi bước một bài thơ, một thách đấu bốn bọn họ, tất cả các ngươi hãy rõ đây!”
Nói đoạn, nàng sen bước khẽ di, tiến lên một bước, giọng trong trẻo như châu ngọc rơi xuống đĩa vang lên: “Gió hun ươm dưỡng thổi bình minh, Sen s.ú.n.g chớm nở, rụng tường vi.”
Lời dứt, nàng ung dung bước bước thứ hai, tiếp đó ngâm: “Sâu xanh cũng học giấc Trang Chu, Hóa bướm bay lượn vườn phía nam.”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại otruyen.vn - https://otruyen.vn/index.php/khong-gian-linh-tuyen-nu-y-lam-ruong-o-nui-hoang-kho-luong-thuc-day-ap/chuong-281.html.]
Nàng bước từng bước một, thơ câu như dòng nước chảy róc rách tuôn trào từ miệng nàng, mỗi khi nàng bước một bước, một bài thơ tinh diệu tuyệt luân đời.
Một bước, hai bước, ba bước... cho đến khi nàng liên tiếp bước mười bước, làm mười bài thơ. Mỗi bài thơ, bất luận là chọn từ đặt câu, là tạo dựng ý cảnh, đều thể là đạt đến đỉnh cao.
Mọi mặt tại đây, bất kể là Đông Thịnh quốc Bắc Hi quốc, đều kinh ngạc đến ngây , dường như thi triển định chú, đó bất động.
Trong lòng khỏi thầm than, đây còn là tài trí mà phàm nhân thể ? Tài tình như , quả thực như tiên nữ giáng trần, là một tài nữ chân chính tại thế!
Trong chốc lát, tất cả đều chìm đắm trong thế giới thơ ý mà Khương Thanh Mạn tạo , hồi lâu thể hồn.
“Chuyện , chuyện làm thể? Nàng rốt cuộc làm thế nào mà chỉ trong một thở làm những bài thơ tuyệt diệu như ?” Tứ Đại Tài T.ử Bắc Hi , mặt đầy vẻ khó tin.
Thấy đều ngơ ngác chìm đắm trong thơ của , Khương Thanh Mạn khóe miệng khẽ nhếch, nhẹ nhàng vỗ hai tay, giọng trong trẻo : “Bốn vị tài tử, xin tiếp tục , thơ biên sai nhanh chóng làm lên .”
Tứ Đại Tài T.ử Bắc Hi khó khăn lắm mới hồn từ sự chấn động tài tình của Khương Thanh Mạn, cố gắng bình những xao động trong lòng.
Kỳ thực, lúc khí thế và tự tin của bọn họ rõ ràng đủ, giống như quả bóng xì , xẹp xuống.
ánh của , bọn họ chỉ đành cố nén sự khó chịu trong lòng, ai nấy cứng đầu làm thơ biên sai.
Một đầu tiên mở lời, giọng điệu mang theo vài phần miễn cưỡng: “Hoàn sa cuộn giăng, lầu địch hiểm nguy, Trống kèn vang, ngựa chiến hí.” Tiếp đó, những khác cũng lượt ngâm thơ của .
Tuy nhiên, sự chấn động mạnh mẽ từ những câu thơ tuyệt diệu và độc đáo của Khương Thanh Mạn , mấy bài thơ biên sai thật sự bình bình vô kỳ, chút điểm sáng nào đáng kể.
Mọi mặt tại đây chỉ lẳng lặng lắng , phản ứng gì đặc biệt, ánh mắt nhanh một nữa tập trung Khương Thanh Mạn, lòng đầy mong đợi nàng thể làm bài thơ kinh ngạc nào.
Khương Thanh Mạn trong lòng thầm nghĩ: Thơ biên sai ư? Đối với nàng mà , đây chẳng là tùy tay mà làm .
Trước đây ở hiện đại, nàng thuộc bao nhiêu bài thơ biên sai kinh điển, tùy tiện lấy vài bài, đó đều là những bài cực kỳ lợi hại.
Nghĩ đến đây, nàng khẽ ngẩng đầu, bắt đầu ngâm nga: “Gió bấc ào ạt cuốn chinh kỳ, Ngựa sắt hí vang đạp cát biên thùy. Trạm đồn mây lạnh đọng tan, Thành hoang tàn nhật bóng giao nghiêng. Vung qua trực phá trận Bắc quốc, Nhảy ngựa ngang qua bờ Hãn Hải. Tráng chí thành bất tử, Khải ca còn tấu nhập Kinh Hoa.”
Giọng nàng trầm bổng nhịp nhàng, dường như đưa chiến trường biên thùy đầy gió cát, binh đao vàng mã đó.
Bài nối tiếp bài khác, Khương Thanh Mạn như liên châu pháo một mạch bảy tám bài. Mỗi bài thơ đều tràn đầy khí phách hào sảng và chí lớn phấn chấn.
Cái cảm giác báo đáp quốc gia, ở chiến trường cưỡi ngựa phi nhanh, tung hoành ngang dọc đó, tựa như một dòng lũ nhiệt huyết, nhanh chóng lan tràn trong lồng n.g.ự.c , khiến mỗi đều nhiệt huyết sôi trào.
Người đầu tiên phá vỡ sự tĩnh lặng , chính là mấy bên phía Bắc Hi quốc. Bọn họ dường như quên lập trường của , như tài tình của Khương Thanh Mạn chinh phục, tự chủ mà vỗ tay ngừng tán thưởng.
Một trong đó thậm chí còn kích động đến đỏ bừng mặt, lớn tiếng hô: “Đệ nhất tài nữ ngàn năm một! Tài tình như thế , quả thực là từng thấy, từng thấy qua!”
Tiếng hô , dường như phá vỡ một giới hạn vô hình nào đó, ngay đó, triều đường vang lên tiếng vỗ tay như sấm, bất kể là Đông Thịnh quốc Bắc Hi quốc, đều bày tỏ sự tán thưởng từ đáy lòng đối với tài hoa của Khương Thanh Mạn.