Khi Tiểu Khả ở bên , con bé thể nhạy bén nhận những đổi cảm xúc của .
“Chị Thời Nghi ơi, chị chuyện gì bận lòng ?” Tiểu Khả thò cái đầu nhỏ hỏi .
“Tiểu Khả, làm chúng thể quên những chuyện vui ?”
“Cái em cách.” Tiểu Khả tự tin . “Muốn quên những chuyện vui, thì dũng cảm đối mặt với nó.”
“Dũng cảm đối mặt?”
“ , hồi tưởng thật rõ ràng những chuyện vui, đó ghi sổ, não bộ sẽ là chị ghi bằng cách khác , thế là thể quên nó .”
Tôi kinh ngạc Tiểu Khả: “Thật sự hiệu nghiệm ?”
Con bé gật đầu lia lịa.
Tôi thể phục, cô bé tám tuổi thực sự dũng cảm hơn nhiều.
Về đến nhà, làm theo cách của Tiểu Khả, cẩn thận hồi tưởng từng chi tiết của đêm hôm đó trong con hẻm. Tôi phát hiện ký ức trong đầu vỡ thành từng mảnh vụn rời rạc, mỗi khi nhớ một mảnh nào đó đều khiến khó thở.
Tôi kiên trì ghép chúng , ghi tất cả sổ.
Linlin
Viết xong, một nữa, và nhận dường như nỗi sợ hãi còn kinh khủng như tưởng nữa.
Chỉ là gặp một kẻ , làm điều tồi tệ với , nhưng thành công. Người sai là , .
Tôi nên dùng lầm của để trừng phạt chính , và trừng phạt những quan tâm, yêu thương .
Khoảnh khắc , dường như thực sự buông bỏ .
Tôi chia sẻ tin với Phó An, nhưng mở điện thoại vẫn do dự.
Không bây giờ liên lạc với là làm phiền .
16
Sau còn dựa rượu để làm tê liệt bản nữa, nên suy nhược thần kinh và thường xuyên mất ngủ nửa đêm.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại otruyen.vn - https://otruyen.vn/index.php/khoa-cua-trai-tim/chuong-10.html.]
Ban ngày luôn uể oải, ý thức mơ hồ.
Gần đây, luôn cảm giác theo dõi , nhưng đầu thì thấy ai cả.
Tôi nghi ngờ lẽ là do ngủ đủ nên ảo giác.
Hôm đó công ty tăng ca, khi tan làm trời tối. Đồng nghiệp Tiểu Lâm, luôn khá quan tâm , đưa về nhà. Tôi nghĩ một lát từ chối, vẫn sẵn sàng đón nhận bất kỳ ai khác ngoài Phó An.
Bây giờ về nhà đều những con đường lớn đông , nghĩ bụng chắc kẻ cũng sẽ tay giữa thanh thiên bạch nhật .
Sắp về đến nhà, loáng thoáng thấy tiếng bước chân phía cùng tần với . Tôi tăng tốc, liền tăng tốc theo . Tôi chậm , cũng chậm .
Tôi đột ngột đầu , thoắt cái lẻn siêu thị bên cạnh.
Tôi theo siêu thị, thấy đàn ông đội mũ lưỡi trai đó. Tôi đến phía , thấy tiếng bước chân của thì .
Tôi đưa tay gỡ chiếc mũ của xuống, gương mặt tuấn tú của Phó An in rõ trong mắt .
Phó An chút hoảng loạn, vội vàng giải thích với : “Thời Nghi, ý đồ gì khác, chỉ mỗi ngày thấy em về nhà an là đủ .”
“Em sống ?”
Tôi đưa tay chạm những sợi râu lún phún mặt Phó An, cảm thấy tiều tụy nhiều.
Anh lắc đầu, vành mắt đỏ hoe, chớp mắt một cái hàng mi cũng ướt đẫm.
Tôi kéo khỏi siêu thị, đến hành lang căn hộ của , chủ động hôn lên môi .
Anh ôm chặt lấy , thì thầm bên tai: “Em thế nào thì cũng chấp nhận , đừng bỏ một , ?”
Tôi gật đầu, tiếp tục tiến về phía đôi môi mềm mại của .
né sang bên: “Khụ khụ… hôn là coi như chống thi hành công vụ đấy.”
Tôi khúc khích, đưa tay luồn trong áo , sờ lên múi bụng săn chắc của với vẻ mặt tinh quái:
“Vậy thì bắt em . Rồi nhốt em tim .”
-Hết-