Khi Tôi Không Còn Gì Để Mất - 3

Cập nhật lúc: 2025-12-27 00:41:33
Lượt xem: 117

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/3qGHlYekIL

Ổ Truyện và đội ngũ Tác giả/Editor xin chân thành cảm ơn!

“Tiểu mèo hoa, thế cảm động đến ?”

Tôi cúi mắt, một lời.

Không vì cảm động.

Mà là vì cảm thấy bi ai.

Những đãi ngộ là do Trần Nguyệt nhiều yêu cầu, mới .

 

Tôi chẳng qua chỉ thơm lây từ cô mà thôi.

Thấy như , Tần Sở đau lòng ôm chặt lấy .

“Nan Nan, em nhớ đến con ?”

Bị nhắc đến, cảm xúc của sụp đổ, nước mắt vỡ bờ.

Tần Sở cuống cuồng xoay vòng, cuối cùng như chợt nảy ý tưởng:

“Có ! Anh em gái em ở nước ngoài cũng con, nó nay đây mai đó, định, là đón đứa bé về đây, chúng coi như con ruột mà nuôi?”

“Đối ngoại thì cứ là em sinh, như hai bên bố đều lời giải thích, em cũng chịu điều tiếng.”

Tôi ngẩng đầu lên, ngơ ngác .

Nếu sớm những chuyện Tần Sở âm thầm làm lưng, lẽ thật sự sẽ tưởng rằng đang nghĩ cho .

quyết định rời để thành :

 

“Như cũng , ai nấy đều vui.”

3

Tần Sở mừng rỡ mặt, ôm chặt lấy , như thể đang tuyên thệ:

“Anh sẽ đối xử với em cả đời , Nan Nan.”

“Đợi đứa trẻ lớn lên, chúng sẽ du sơn ngoạn thủy, chẳng em vẫn luôn về nơi em lớn lên ?”

[Truyện được đăng tải duy nhất tại otruyen.vn - https://otruyen.vn/index.php/khi-toi-khong-con-gi-de-mat/3.html.]

Anh thao thao bất tuyệt vẽ một tương lai tươi .

Chỉ là hề , cuộc sống mới mỹ vĩnh viễn sẽ bao giờ bắt đầu.

Bởi vì, sắp rời .

Tần Sở vô cùng sốt ruột, đầy hai ba ngày đưa Trần Nguyệt và đứa bé về nước, tổ chức tiệc gia đình.

“Anh nghĩ ít nhất cũng nên để bố chuyện, hơn nữa chắc em cũng nhớ họ .”

Tần Sở dè dặt , sợ tức giận.

 

Trong biệt thự nhà họ Trần, bố đùa giỡn với Tiểu Tuần, mặt tràn ngập niềm vui đầu làm ông bà ngoại.

Trần Nguyệt bên cạnh họ, trông vẫn như một cô bé.

Mẹ yêu chiều cháu ngoại, xót xa vuốt ve Trần Nguyệt:

“A Nguyệt ở ngoài chịu khổ , yên tâm, đứa trẻ chính là cháu trai nhà họ Trần!”

Tôi cảm thấy mắt đau nhói, nhưng vẫn treo nụ , bước lên chào hỏi.

Thái độ của bố lập tức lạnh nhạt vô cùng.

“Mặt mũi u ám thế cho ai xem? Cố tình đến đây làm chúng thêm bực bội ? Nhìn A Nguyệt xem, hiểu chuyện hơn con bao nhiêu!”

“Thật hiểu con đang làm cái trò gì, sắp sinh đến nơi còn ăn uống linh tinh, giờ thì , con mất, cuối cùng còn để A Nguyệt thu dọn đống rắc rối cho con.”

“Biết rõ hôm nay nhà họ Tần cũng sẽ tới, con còn mặc đồ tang tóc thế để ai khó chịu hả? Từ tới nay bao giờ làm rạng danh gia đình, lúc đầu nên tìm con về, làm A Nguyệt bao năm nay thể về nước, ở bên ngoài còn ức hiếp.”

 

Tôi bố coi trọng .

Họ chê thể mang vinh quang cho họ, xứng với phận thiên kim nhà họ Trần.

Chỉ tiếc là, cô con gái khiến họ tự hào nhất – Trần Nguyệt – con ruột của họ.

Cho đến khi Trần Nguyệt chủ động nước ngoài, còn nhà họ Tần thể thiếu , họ mới miễn cưỡng chấp nhận sự thật, nhưng càng bất mãn với hơn.

Trong hôn lễ, bố hề đưa xuất giá.

Loading...