Chương 3:
Sắc mặt ông chủ đỏ gay, đập mạnh tay xuống quầy thu ngân:
“Mấy bậy cái gì thế! Tôi căn bản quen Hồng Hồng nào hết!”
Cô gái buộc tóc đuôi ngựa nhạt:
“Hôm nay ông mặc áo ba lỗ trắng, mà trong video cũng mặc áo ba lỗ trắng đó. Không ông thì là ai?”
Ông chủ kéo kéo áo :
“Cái áo mới mua hôm qua!”
Cô gái tóc ngắn liền vặn :
“Có bằng chứng ?”
“Cái mua ở chợ bên cạnh, ông chủ ở đó quen !”
Tôi lập tức tiếp lời:
“Ai các cấu kết với ? Đàn ông từng tuổi mà hổ, làm trò như thế, còn clip tung lên mạng! Còn để hàng xóm thấy, con cháu ông còn ngẩng đầu lên nữa?”
Một bà cô bên cạnh vốn lướt mạng, mà sốt ruột:
“Trời ơi, mấy đứa Hồng Hồng nào thế?”
Cô gái tóc ngắn liền giải thích:
“Bác ơi, Hồng Hồng là đàn ông giả gái, đủ loại video… bác cứ tìm sẽ thấy! Ông Trương đây chơi bạo lắm, gặm hạt dưa …”
Cô gái còn cố ý bỏ lửng.
Bà cô trợn tròn mắt:
“Trời đất, lão Trương, ông với đàn ông làm cái ? Còn video nữa hả?”
Ông chủ giậm chân, gân xanh nổi đầy trán:
“Vớ vẩn! Mấy mà còn dám bịa đặt, g.i.ế.c hết bây giờ!”
Tôi lập tức rút điện thoại, chĩa thẳng ông :
“Mọi , phản ứng thế chột thì là gì?”
Bà cô nãy đưa mắt , ông chủ:
“Lão Trương, rốt cuộc hôm đó ông làm gì ?”
Ông đập đùi cái “bốp”:
“Thật sự !”
“Thế nhiều cùng thấy ông trong video?”
“Bọn nó bịa đặt hết!” – ông luống cuống lôi điện thoại :
“, là bịa đặt! Tôi gọi cảnh sát!”
Tôi liếc sang, giọng đầy mỉa mai:
“Không cần . Tôi báo cảnh sát . Cảnh sát chắc cũng sắp tới .”
Không lâu , hai cảnh sát bước siêu thị.
“Là ai báo cảnh sát?”
Tôi tiến lên, tóm tắt bộ chuyện ông chủ vu khống ăn trộm, bịa đặt chuyện bẩn thỉu.
Ông chủ lập tức chen ngang:
“Các cảnh sát, rõ ràng là mấy cô bịa đặt! Bảo quan hệ mờ ám với cái ông Hồng Hồng mạng!”
Một cảnh sát nhíu mày:
“Có bằng chứng ?”
“Tôi camera! Có thể chứng minh!”
Khóe môi nhếch lên, giọng lạnh như băng:
[Truyện được đăng tải duy nhất tại otruyen.vn - https://otruyen.vn/index.php/khi-phu-nu-khong-im-lang/chuong-3.html.]
“Vừa nãy ông còn camera mờ, thấy rõ mặt cơ mà. Giờ chứng minh cho thì rõ ?”
Cảnh sát chỉ máy chủ quầy:
“Bật lên, xem thời điểm hôm qua, xuất hiện cô gái với đàn ông ông .”
Màn hình hiện cảnh ngày hôm qua: đúng là một cô gái mặc váy trắng chọn đồ, cạnh bên là một nam sinh gầy cao, đeo kính đen, cả hai ghé sát trò chuyện, trong giỏ đúng là hộp dâu tây.
Tôi chỉ màn hình, rành mạch:
“Các xem, tóc cô xoăn nâu vàng, dài ngang vai. Còn tóc đen, dài ngang hông. Cô cao lắm cũng chỉ một mét sáu, trong khi mang giày bệt cũng một mét sáu lăm.”
Một bà dì cũng lên tiếng:
“Còn thằng nhóc rõ ràng mới hai mươi mấy, thành ‘ông già năm mươi’ ? Lão Trương, mắt ông thật sự nên đo , ngay cả thanh niên hai mươi với trung niên năm mươi cũng phân nổi!”
Cô gái tóc ngắn xen :
“Từ đầu để ý. Ông lúc đầu còn rõ ràng là gã cao gầy. Đến khi bạn trai cô tới, ông mới vu oan. vì sĩ diện của một gã đàn ông trung niên, nên ông thà bịa đặt chuyện dơ bẩn, chia rẽ tình cảm . Thật ghê tởm!”
Mặt ông chủ xụi hẳn xuống:
“Tôi chỉ nhận nhầm thôi, cần gì cô làm căng ?”
Cảnh sát , mà tiếp tục mở thêm đoạn video mà mấy cô gái nhắc, về chuyện ông chủ là khách quen của Hồng Hồng.
Xem xong, một cảnh sát mới mở lời:
“Chuyện cả hai bên đều , mà cũng nghiêm trọng. Hai bên xin , coi như xong.”
Anh sang ông chủ:
“Ông vu oan cho cô gái , ông xin .”
Ông chủ đỏ bừng mặt, nghẹn giọng:
“Tại xin ? Bọn nó cũng vu khống ! Nếu bọn nó xin , sẽ xin ! Không thì thôi!”
Cảnh sát thở dài, về phía :
“Cô gái, ông chịu, cô làm gương, xin ?”
Tôi hỏi ngược :
“Nếu xin thì ?”
Cảnh sát lấy chìa khóa xe:
“Nếu ai cũng chịu nhượng bộ, thì cô chỉ còn cách kiện dân sự. Chúng chỉ thể hòa giải, quyền cưỡng chế.”
Tôi gật đầu:
“Được, hiểu . Cảm ơn các .”
Cảnh sát .
Tôi , môi vẫn nở nụ , nhưng ánh mắt thì lạnh lẽo như băng:
“Camera rõ, chuyện ông vu oan và bịa đặt về coi như bằng chứng rành rành.”
“Còn ông? Ngay mặt cảnh sát, ông vẫn cứng miệng bảo chúng dựng chuyện, ông thường xuyên đến chỗ Hồng Hồng, bằng chứng của ông ? Tự chứng minh chứ!”
Tôi lắc lắc điện thoại:
“Trong máy năm cái nhóm cư dân của khu . Tối nay sẽ gửi đoạn video đó hết các nhóm, để cùng chiêm ngưỡng phong thái của ông.”
Ông chủ nhảy dựng:
“Cô nhăng cuội gì thế! Rõ ràng đó !”
Chu Vũ Trình kéo tay , khẽ :
“Thôi , đều ông nhận nhầm . Đừng làm ầm lên nữa, kẻo em cũng vạ lây.”
Tôi giật tay :
“Cút! Chuyện giữa chúng lát nữa sẽ tính.”
Rồi chằm chằm ông chủ:
“Không chỉ thế, còn sẽ đăng video lên mạng. Cho cả thiên hạ : ông chủ siêu thị Hạnh Phúc ở khu Hạnh Phúc chính là khách quen của Hồng Hồng! Siêu thị chắc chắn sẽ thành điểm check-in hot của dân mạng sắp tới đấy!”