Nhìn thấy cảnh tượng , dù mặt Khương Tỉnh Tỉnh biểu cảm gì, nhưng trái tim cô một nữa đ.â.m sâu.
Cảm giác như đột nhiên một bàn tay vô hình xuất hiện, siết chặt lấy trái tim cô.
Vương Chính Văn nghiêng đầu, nở một nụ trêu chọc và đắc ý với Khương Tỉnh Tỉnh, đó đẩy xe lăn, theo Chiến Dạ Tiêu.
Trong căn phòng bệnh rộng lớn, chớp mắt chỉ còn Khương Tỉnh Tỉnh một .
Cô nửa giường bệnh, ánh mắt thất thần.
Mặc dù cảnh tượng cô sớm đoán ... nhưng khi thấy Chiến Dạ Tiêu một nữa chút do dự chọn Nguyễn An Nhan, khoảnh khắc đó, cô vẫn cảm thấy tim như d.a.o cứa.
May mắn ... may mắn là bây giờ họ ly hôn, , sự quan tâm của cô dành cho sẽ dần dần ít .
Sẽ một ngày, bất kể làm gì, cũng sẽ còn ảnh hưởng đến cảm xúc của cô nữa.
Nghĩ như , Khương Tỉnh Tỉnh hít sâu một , thu cảm xúc trong mắt và mặt.
Chiến Dạ Tiêu bế Nguyễn An Nhan thang máy, đó đặt cô trở xe lăn.
Anh cúi đầu cô, trầm giọng : “Đã thương thì đừng lung tung nữa.”
Nguyễn An Nhan khẽ d.a.o động ánh mắt.
Dạ Tiêu đây là... đang trách cô nên tìm Khương Tỉnh Tỉnh ?
“Dạ Tiêu, An Nhan và em, bọn em chỉ đến thăm Khương Tỉnh Tỉnh, quan tâm cô thôi,” Vương Chính Văn lên tiếng giải thích.
Chiến Dạ Tiêu lạnh lùng liếc Vương Chính Văn, trầm giọng hỏi ngược : “Hai và cô , ngay cả bạn bè cũng , cần thiết thăm ?”
Khương Tỉnh Tỉnh cực kỳ thấy hai em họ.
Lời của Chiến Dạ Tiêu khiến Vương Chính Văn nghẹn lời.
Một lúc , thêm: “Sau sẽ nữa.”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại otruyen.vn - https://otruyen.vn/index.php/khi-khong-ninh-not-vo-u-vua-xinh-vua-ngau-khuong-tinh-tinh-chien-da-tieu/chuong-342-co-ay-cung-la-vo-cu-cua-toi.html.]
Sắc mặt Chiến Dạ Tiêu mới dịu vài phần.
Sau khi đưa Nguyễn An Nhan về phòng bệnh, Chiến Dạ Tiêu xuống ghế bên giường, một câu lạnh nhạt: “Nghỉ ngơi .”
Nguyễn An Nhan ngước Chiến Dạ Tiêu, dịu dàng hỏi: “Dạ Tiêu, lát nữa, còn canh giữ cô Khương ?”
“Ừm.”
“Không thể ?” Cắn nhẹ môi, Nguyễn An Nhan tiếp, “Hai ly hôn ? Anh còn trách nhiệm và nghĩa vụ với cô nữa.”
“Đây là lệnh của Lão gia.” Chiến Dạ Tiêu chỉ một câu như .
“Anh thể từ chối mà! Anh nhất thiết thỏa hiệp.” Nói đến đây, Nguyễn An Nhan khẽ hít mũi, tiếp tục , “Dạ Tiêu, thấy canh giữ cô Khương trong phòng bệnh, em thực sự khó chịu.”
Chiến Dạ Tiêu chỉ bình tĩnh mở môi mỏng, thốt một câu: “Cho dù chúng ly hôn, cô vẫn là vợ cũ của .”
Sắc mặt Nguyễn An Nhan đột nhiên đổi!
Lời của ... nghĩa là: Ngay cả khi và Khương Tỉnh Tỉnh ly hôn, vẫn trách nhiệm với cô ?
Nếu là như , làm họ thể cắt đứt ?
Không ! Cô tuyệt đối thể để chuyện xảy !
Cô định , chuông điện thoại của Chiến Dạ Tiêu đột nhiên reo.
Chiến Dạ Tiêu dậy, lấy điện thoại bấm nút , về phía cửa phòng bệnh.
“Chuyện gì?” Anh hỏi.
Điện thoại là của Trần Cẩn Phong.
Giọng điệu của vô cùng cẩn thận: “Tiêu Gia, nãy... nãy phu nhân, , là cô Khương, cô gọi điện thoại cho , bảo qua lấy hết tài liệu của ngài . Cô , cô còn , nếu một tiếng nữa qua lấy, cô , cô sẽ... sẽ...”
Sắc mặt Chiến Dạ Tiêu đột nhiên đen sầm , đôi mắt phượng dài hẹp của khẽ nheo , trầm giọng hỏi: “Sẽ cái gì?”
________________________________________