“Ha…” Khương Tỉnh Tỉnh đột nhiên lạnh thành tiếng, “Vậy ý của Khương tổng là, cho dù khác vu oan cho , cũng chỉ thể chịu đựng, thể phản kháng một chút nào ?!”
Khương Đông Lâm phản bác: “Phản kháng? Mày cũng xem là phận gì, đối phương là phận gì. Mày tư cách phản kháng ! Mày đắc tội với nhà họ Tề, phủi đ.í.t bỏ , nghĩ đến nhà họ Khương chúng ?”
“Vạn nhất đến lúc đó nhà họ Tề trút hết cơn giận lên đầu nhà họ Khương chúng ! Chúng làm ? Chúng gánh nổi ?!”
Càng nghĩ đến những điều , lửa giận trong lòng Khương Đông Lâm càng bốc lên ngùn ngụt.
Khương Tỉnh Tỉnh giọng điệu bình tĩnh hỏi ngược ông : “Vậy Khương tổng làm gì?”
“Đích đến nhà họ Tề, xin cô Tề cho tao!” Khương Đông Lâm lệnh.
Sắc mặt Khương Tỉnh Tỉnh, dần dần lạnh xuống.
Cô nhịn lạnh trong lòng.
Xem kìa! Đây chính là cha của cô!
Rõ ràng oan ức, vu khống là cô, kết quả, đầu , cha cô, cô xin kẻ bạo hành?
Khương Tỉnh Tỉnh lạnh một tiếng, trực tiếp đáp: “Muốn xin ? Vậy Khương tổng đừng mơ nữa!”
Nghe lời , Khương Đông Lâm càng tức giận hơn, tức tối chửi rủa: “Khương Tỉnh Tỉnh! Lần mày lời tao! Mày xin cô Tề, xem tao xử lý mày thế nào!”
“Vậy chờ Khương tổng đến xử lý .” Nói xong câu , Khương Tỉnh Tỉnh trực tiếp cúp điện thoại.
Rồi kéo điện thoại của Khương Đông Lâm danh sách đen.
Xem đó đưa ông khỏi danh sách đen, chính là một sai lầm!
Đặt điện thoại xuống, Khương Tỉnh Tỉnh hít liên tục vài , mới khiến bình tĩnh một chút.
Cô cứ nghĩ, Khương Đông Lâm dù thích cô con gái đến mấy, nhưng ít nhất lương tri cơ bản, cũng nên còn.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại otruyen.vn - https://otruyen.vn/index.php/khi-khong-ninh-not-vo-u-vua-xinh-vua-ngau-khuong-tinh-tinh-chien-da-tieu/chuong-239-may-cung-khong-nhin-xem-minh-la-than-phan-gi.html.]
Thật đáng tiếc, kết quả thực sự khiến cô mở mang tầm mắt!
Có những lúc, cô thực sự hiểu, Thư Trạch Vân năm đó rốt cuộc trúng Khương Đông Lâm ở điểm nào?
Thư Trạch Vân thực là một rộng lượng và tầm xa, theo lý mà , như cô , lý nào trúng một như Khương Đông Lâm… một gã đàn ông ngoại tình cặn bã!
Ở ban công thêm một lúc, Khương Tỉnh Tỉnh mới trở về phòng, tắm rửa ngủ.
Vì cuộc điện thoại kinh tởm của Khương Đông Lâm, Khương Tỉnh Tỉnh trực tiếp mất ngủ đến tận ba giờ sáng!
May mắn là ngày hôm cô nghỉ, thể ngủ nướng.
Ngày hôm , nhà họ Tề.
Thành Mỹ Văn vẻ mặt lo lắng mở cửa phòng Tề Thục Nguyệt, chạy .
“Thục Nguyệt Thục Nguyệt, tiêu tiêu !”
“Đừng làm loạn nữa! Thở đều , từ từ .” Tề Thục Nguyệt nhíu mày trừng mắt cô , giọng điệu bình tĩnh.
Thành Mỹ Văn kịp thở, thẳng: “Không thể chậm ! Ngay hôm nay! Một công ty đây vẫn hợp tác với nhà chúng , đột nhiên với cha , còn hợp tác với nhà chúng nữa!”
“Sau đó, cha điều tra mới , hóa công ty đó, bắt tay với nhà họ Cận!”
Nói đến đây, cô mới liên tục thở mấy , vẻ mặt hoảng hốt và sợ hãi : “Nhà họ Cận nhất định đang giúp Khương Tỉnh Tỉnh mặt! Chắc chắn là ! Thục Nguyệt, , làm đây!”
Nghe xong lời Thành Mỹ Văn, sắc mặt Tề Thục Nguyệt đổi.
“Cậu là thật?” Cô hỏi.
“Làm gì giả!” Thành Mỹ Văn .
Cô khắp phòng, đó, như đột nhiên nghĩ điều gì, lên tiếng hỏi Tề Thục Nguyệt một câu: “Thục Nguyệt, xem, bây giờ lập tức tìm Khương Tỉnh Tỉnh xin , còn kịp ? Nhà họ Cận thể bỏ qua việc nhắm nhà chúng ?”
Lời của cô , khiến sắc mặt Tề Thục Nguyệt, đột nhiên tối sầm.