Kiếm nhiều tiền thế , việc ăn một chút đồ mà thích cũng coi như là một sự hưởng thụ. Vào những lúc thảm hại nhất, vì một xu dính túi, làm ở nhà hàng, lén ăn thức ăn thừa của khách, đồng nghiệp thấy và chế giễu, còn quản lý mắng té tát và nhân cơ hội đuổi việc.
Để giả làm Sở Nguyện, luôn đội mái tóc giả dài, phần tóc mái thể che khóe mắt đang cay xè của một cách dễ dàng.
Lúc , vẫn còn đắm chìm trong tâm trạng của việc thể dễ dàng kiếm tiền.
Cho đến khi bà Hướng đột nhiên lên cơn nhồi m.á.u cơ tim và ngã vật xuống đất, gọi xe cấp cứu, thực hiện hồi sức tim phổi.
Tôi từng học việc hồi sức tim phổi khi làm, nhưng đến khi thực hiện, thấy run rẩy, thậm chí còn ngừng rơi nước mắt, thấy rõ sắc mặt bà Hướng.
Đến khi xe cấp cứu tới, vẫn lóc và cầu xin y tá cứu bà.
Lúc , mới giật , hình như xem bà Hướng như bà nội của thật .
Tôi theo đến bệnh viện gọi điện cho Sở Nguyện trong run rẩy. Tôi gọi điện cả ngày nhưng ai nhấc máy.
Khi liên lạc với Sở Nguyện thì đó là chuyện của ba ngày .
Từ đầu dây bên , giọng điệu của cô lạnh nhạt: "Sao ? Không là , chuyện gì thì đừng tìm ?"
"Cô đang ở ?" Giọng điệu của cũng thiện chút nào. Tôi hỏi trong sốt ruột, thậm chí còn quên mất rằng phận của chỉ là thuê.
May mắn , lúc , bà Hướng qua cơn nguy kịch.
"Tôi : giữa chúng , ngoài giao dịch tiền bạc thì lý do gì để gặp mặt."
"Bà của cô suýt c.h.ế.t đấy." Tôi gào lên với cô với cảm giác khoan khoái khi trút giận lên đầu khác: "Ngày gọi điện cho cô, bà cứ cấp cứu liên tục."
Cuối cùng, Sở Nguyện cũng d.a.o động: “Bây giờ, bà thế nào ?"
"Bây giờ qua cơn nguy kịch . Nhồi m.á.u cơ tim. Cô già nhồi m.á.u cơ tim thì khó cứu thế nào ? Đó là một qua cửa tử đấy."
Cô im lặng lâu : "Cô chi bao nhiêu tiền thì sẽ chuyển cho cô ngần ."
Tôi tức sôi máu, thậm chí, đầu mũi còn cay cay: "Bà của cô thành như thế mà cô cũng định đến thăm ? Cô còn là nữa ?"
Tôi chẳng còn bận tâm đến chuyện cô còn thuê nữa .
Tôi chỉ rằng đang sợ hãi.
Tôi sợ bà Hướng buồn, càng sợ bà Hướng chết.
Sở Nguyện đột nhiên thở dài: "Cô đến tìm ."
[Truyện được đăng tải duy nhất tại otruyen.vn - https://otruyen.vn/index.php/ke-trom-hanh-phuc/chuong-7.html.]
Tôi nghĩ đây chỉ là một cuộc trò chuyện bình thường. Kết quả, cô đột nhiên hỏi một câu kỳ lạ: "Nếu hôm nay sẽ c.h.ế.t thì cô sẽ nghĩ thế nào? Không gì , chỉ hỏi thôi."
Đây là đầu tiên thấy Sở Nguyện bằng xương bằng thịt.
hình như sai , Sở Nguyện mất một chân, gầy đến mức biến dạng.
"Rốt cuộc cô làm ?"
Một Sở Nguyện thế khác với cô gái rực rỡ gốc cây hòe. Người mắt hề chút sức sống nào, ngay cả đôi mắt cũng vô hồn.
Rõ ràng bà Hướng với rằng Sở Nguyện thích nhảy múa, mỗi về quê, cô còn nhờ bà giúp vài video nhảy múa.
"Ung thư xương." Cô mặt về phía cửa sổ: "Bác sĩ chỉ còn sống nửa năm đến hai năm."
Đoạn, cô giơ một ngón tay lên: "Có là giỏi , cố gắng sống một năm ."
Tôi giường đột nhiên bật dậy.
Chết tiệt thật.
Chẳng trách cô dám xuất hiện mặt bà , thậm chí còn thuê giả làm cháu gái của bà.
Bà Hướng chuyển thẳng đến bệnh viện tuyến , bà và Sở Nguyện ở cùng một bệnh viện.
Đôi khi, Sở Nguyện đau quá, thuốc giảm đau cũng chẳng tác dụng, cô luôn thích chuyện với để phân tán sự chú ý. Những lúc đó, cô sẽ ở cửa bệnh viện và với : "Bánh bao ở bệnh viện ngon lắm, cô tin ? Nhiều khám bệnh cũng chạy đến đây để mua món đấy."
Tôi thấy khó chịu.
Cuối cùng, ngàn lời chỉ đọng thành một câu: "Cô gặp bà thì thể đưa cô ?"
Cô lắc đầu đột nhiên đưa tay chạm mái tóc dài giả của : "Cô mới là cháu gái của bà , một cháu gái khỏe mạnh, lành lặn, thể ăn, thể uống, thể ."
Thế nhưng, cô : "Đi , yêu bà một cách thật trọn vẹn. Có lẽ… thể chịu đựng thêm nữa."
Tôi đưa bà Hướng về nhà.
Bà đột nhiên suy sụp. May mắn , căn bệnh cướp tất cả.
Tôi mua cho bà một chiếc xe lăn.
Khi ghế, bà còn hỏi : "Cháu ở nhà với bà thế thì ? Chuyện làm thì ?"
"Công việc nào quan trọng hơn bà? Hơn nữa, cháu gái bà giỏi giang thế , đây, cháu kiếm ít tiền, bây giờ, cháu làm việc tại nhà thì cũng kiếm tiền."