Tôi đột nhiên nghĩ đến hình xăm lớn nhất bắp chân . Nơi đó che một vết sẹo xí. Vì từ nhỏ ai quan tâm nên một chân rơi nồi nước sôi để dấu vết. Nó quá xí, giống như cuộc đời .
"Tôi mặc thì mà , cái chân của còn hình xăm nữa."
"Đẹp chứ." Cô sờ sờ tóc : "Dù cô để tóc tém, nhưng cô xinh , thấy cô là thấy tràn đầy sức sống ."
"Vậy khi mặc quần, trông cũng mà." Tôi học cách cãi .
" , nhưng khi mặc váy, trông cũng ."
Câu quen tai, nhưng tình tiết nảy sinh câu như thế.
Tôi từng thích một con trai vì cho sự ấm áp khi lạc lõng nhất.
Tôi thậm chí còn dám tỏ tình nhưng bạn bè của chặn trong hẻm.
"Loại mày mà cũng xứng thích nó ? Mày tự bộ dạng của ? Nó thích mấy đứa con gái mặc váy liền đấy, mày mặc ?"
"Cái vết sẹo đó của mày trông ghê tởm thế, tao mà còn nôn."
"Nghe thành tích học tập của mày tệ cực kỳ, lợn dẫm một chân lên bài thi còn điểm cao hơn mày nhỉ?"
"Tao thấy mày với mấy ông già nhiều thế, mày đang bao nuôi ?"
"Hay là mày thích tao , tao dễ tính hơn, dù thì mày cũng tàm tạm..."
Sau đó, những kẻ mắng đều đánh cho một trận.
Từ đó về , càng bao giờ mặc váy nữa.
Giọng của Sở Nguyện kéo về thực tại:
"Thật , từng thấy cô. Lúc họ bắt nạt cô, đang ở lầu."
"Xin , lúc đó, nhát gan, dám hét lên, nhưng báo cảnh sát giúp cô ."
"Kết quả là cảnh sát kịp đến, cô đánh gục bọn họ ."
"Tôi sợ c.h.ế.t khiếp, sợ khi cảnh sát đến, họ sẽ cô đánh bắt cô , thế là gọi điện thoại và là nhầm, kết quả là còn các chú cảnh sát phê bình, giáo dục một trận."
" hối hận, vẫn luôn với cô rằng chắn chắn khi mặc váy, trông cô sẽ ."
"Tôi nhớ gương mặt của cô."
Chả trách cô yêu cầu chụp những bức ảnh "đạt yêu cầu" với tóc giả dài và váy vóc cô mới tin tưởng là thể đảm nhiệm công việc .
[Truyện được đăng tải duy nhất tại otruyen.vn - https://otruyen.vn/index.php/ke-trom-hanh-phuc/chuong-11.html.]
Cô và bà Hướng đều đến .
Bây giờ thì đến lượt mất ngủ.
Tang lễ của Sở Nguyện diễn một tháng đó.
Cô đợi mùa xuân .
Sở Nguyện nhiều bạn bè, òa lên.
Mọi thấy đó, những vốn rực rỡ thì luôn nhiều yêu mến.
Tôi với bà Hướng: "Cháu dự tang lễ của một bạn , bà nội thể cùng cháu ạ?"
Tôi họ gặp nhưng sợ họ gặp .
"Bạn nào thế? Cháu còn nữa."
"Là cháu kể , cô tên Hà Đường."
Có lẽ Hà Đường c.h.ế.t .
Hà Đường sống nữa.
Thật Sở Nguyện là một kẻ ngốc. Cô tin tưởng - mà chỉ mới gặp mặt một .
Tôi tin tưởng bản nên gửi tất cả tiền mà cô đưa thẻ ngân hàng của bà.
Hình như cả đời , từng thấy nhiều tiền đến .
Vì , Sở Nguyện là một giỏi.
Trong bộ tang lễ, cái tên nhắc đến là Hà Đường cho Sở Nguyện.
Thật bận tâm chút nào.
Bạn bè của Sở Nguyện cũng phối hợp.
Không chỉ là kẻ giả mạo mà tất cả đều trở thành đồng phạm của .
Bà Hướng ở cạnh một lúc rằng nghỉ ngơi, thế là đưa bà về phòng.
Khi tận mắt thấy bà ngủ say , mới rời .