Tôi thực sự thể chịu đựng , giọng của trở nên cứng rắn hơn: "Mẹ, nếu vẫn coi con là con gái của , là con của , thì hãy cho con tiền ruộng mà con yêu cầu. Nếu coi con là con gái gả , là nước đổ ngoài, thì cứ việc cho, nhưng đừng rằng là công bằng."
Mẹ cũng nổi giận, giọng trầm xuống: "Hứa Nặc, ý con là gì? Chúng là con ruột, con làm thế vì 200 nhân dân tệ ?"
Tôi cũng cố gắng kìm nén giọng bùng nổ của : "Mẹ, cũng chúng là con ruột, cần làm con đau lòng vì 200 đồng ? Mẹ hãy nghĩ xem, con gái ruột của xin 200 đồng để làm lễ cầu may, nhưng dành tất cả tiền đó cho con trai, thiên vị, tin ?"
Lúc nổi giận: "Được! Nếu con thiên vị, thì sẽ thiên vị! Hãy tự hỏi lòng , trong những năm qua, bao giờ để con thiếu ăn thiếu mặc ? Em con gì mà con ?"
Tôi lạnh lùng: "Em trai gì thì con cũng , nhưng đó đều là đồ cũ của em trai."
Em trai nhỏ hơn một tuổi, nhưng luôn cao hơn và to con hơn .
Vì , từ nhỏ đến lớn, luôn mặc quần áo cũ của em trai.
Trước đây gia đình khó khăn, thể hiểu cho bố .
Tôi bao giờ trách móc họ.
bây giờ nghĩ , em trai từ nhỏ đến lớn đều mặc quần áo mới, thỉnh thoảng mua cho một bộ mới thì ?
Tôi nghiến răng, nhận rằng thực họ chỉ mua quần áo mới cho mà thôi.
Tôi là một đứa trẻ ngoan ngoãn từ nhỏ, bao giờ lóc, đòi hỏi, nên gì lạ khi cho b.ú sữa.
Nghĩ đến đây, kìm mà tiếp tục than phiền:
"Còn về ăn uống nữa! Em trai ăn gì thì con cũng ăn! nhà luôn chuẩn những món em trai thích ăn, nên bố luôn rằng các vị đối xử công bằng, em trai gì thì con cũng , nhưng thực tế thì ? Con thích những thứ đó, nên khi thấy con ăn, bố luôn : "Nặc Nặc, đây là thứ con thích ăn, đừng ngoài bố thiên vị, chỉ mua cho em trai mà mua cho con nhé!"
[Truyện được đăng tải duy nhất tại otruyen.vn - https://otruyen.vn/index.php/hut-mau-con-gai/chuong-5.html.]
"Thực tế thì ? Nếu bố mua những thứ con thích, con thể thích ăn ?"
Vì 200 nhân dân tệ tiền ruộng, kìm nén một cơn tức giận và tất cả những oan ức đột nhiên trào dâng trong lòng.
Mẹ im lặng lâu ở đầu dây bên , một lúc mới : "Mẹ luôn nghĩ con là một đứa trẻ ngoan, ngờ con tính toán như , một việc nhỏ như mà con còn nhớ rõ, giống em con, em con hào phóng. Khi còn nhỏ đánh em nhiều và mắng em nhiều , nhưng em vẫn luôn , bao giờ !"
Không đợi xong, ngắt lời: "Tất nhiên ! Khi còn nhỏ, đánh nó vì nó trốn học, đánh , ăn cắp và chửi mắng thầy cô, đó là điều nó đáng nhận. Con làm những việc xa đó, nên tất nhiên sẽ mắng."
"Kết quả là gì? Con chỉ làm một đứa con ngoan, nhưng vì con xin 200 đồng mà là lời, nhỏ mọn. Vậy thì lẽ con sẽ làm một đứa con hư, miễn là phạm pháp thì vẫn là một đứa con ngoan!"
Mẹ làm cho câm nín: "Được , con lớn , già , thể chuyện với con nữa."
Nói xong, bà cúp máy ngay lập tức.
Tôi tức giận ghế sofa, nên lời.
Một lúc , gửi cho một tin nhắn: "Nếu bố con , vẫn nhận , ngờ con mưu mô như khi kết hôn."
Tôi: "Ý là gì!"
Mẹ : "Ý nghĩa là gì, con rõ nhất! Không là con cho 16.000 nhân dân tệ tiền mừng lễ ? Con dám thẳng là cho vì sợ chỉ trích là con gái bất hiếu! Nên con cố tình tìm cớ đòi tiền mua ruộng để cãi với , như thì cho tiền nữa! Không cho thì cho! Mẹ và bố con thiếu tiền của con ?"
Tôi cũng chịu thua: "Mẹ để ý đến tiền của con, thật quá! Vậy thì trả tiền con cho đây ! Như sẽ thuyết phục hơn!"
Sau khi gửi tin nhắn, ném điện thoại lên ghế sofa, cả mệt mỏi lạ thường.
Lúc , điện thoại reo lên.
Đó là bố gọi.