CHƯƠNG 8: MẸ KHÔNG CẦN CHẤP NHẬN CON, NHƯNG PHẢI TÔN TRỌNG
Một tuần ngày nhập viện, Hạ An xin xuất viện sớm.
Trạm Thần định ngăn , nhưng cô chỉ nhẹ nhàng :
“Có những chuyện em tự đối mặt.
Nếu , em sẽ dám con.”
Anh thể ngăn cô – ánh mắt khác.
Không còn là sự cam chịu, mà là một Hạ An sẵn sàng thẳng lưng vì chính .
Chiều hôm đó – tại biệt thự Lục gia.
Bà Tô Uyển đang nhâm , mắt dõi theo một bài báo online đang giảm uy tín của bà trong giới doanh nghiệp.
“Lục thái phu nhân dùng địa vị để sỉ nhục khác.”
“Lối cư xử quý tộc độc tài gia trưởng?”
Bà cau mày, tắt màn hình. lúc đó, cửa biệt thự mở .
“Chào bác.”
“Hôm nay, cháu đến… làm con dâu, mà là làm của đứa trẻ đang lớn lên trong bụng.”
Phòng khách chìm trong im lặng.
Hạ An mặc chiếc váy dài thanh nhã, dáng chậm rãi nhưng vững chãi. Cô xuống, tay đặt lên bụng.
Bà Tô Uyển nhíu mày, lạnh giọng:
“Cô còn mặt mũi đây?”
“Cháu từng dám. từ ngày con, cháu đổi.”
“Cô đến để trách móc ? Vạch tội báo đủ ?”
“Không. Cháu đến để… đặt một ranh giới.”
“Từ nay về , bác thể ưa cháu. phép tổn thương cháu và đứa bé.”
“Cháu cần bác chấp nhận. bắt buộc… bác tôn trọng.”
Bà Uyển bật lạnh.
“Cô nghĩ với phận mồ côi, gốc gác, cô tư cách điều kiện trong nhà ?”
Hạ An siết chặt tay, nhưng giọng vẫn nhẹ như gió:
“Bác nghĩ địa vị là vĩnh viễn ?
Một ngày nào đó, con cháu bác cũng sẽ rơi khỏi vạch vàng.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại otruyen.vn - https://otruyen.vn/index.php/hop-dong-tinh-ai/phan-2-chuong-8-me-khong-can-chap-nhan-con-nhung-phai-ton-trong.html.]
Lúc đó… bác một vợ như cháu bên cạnh cháu trai bác ?”
Câu … khiến bà Tô Uyển sững .
Không ai từng dám với bà bằng giọng như thế.
cũng ai từng dám thẳng mắt bà mà run.
“Cháu đến chỉ .
Cháu cần bác yêu thương.
cháu sẽ ở – vì đây là nhà của chồng cháu.
Và là nơi con cháu Lục gia sinh .”
Cô dậy, cúi nhẹ đầu, chờ lời đáp, rời .
Cánh cửa biệt thự khép lưng cô, nhưng trái tim bà Tô Uyển thể nào yên nổi.
Bà từng nghĩ Hạ An yếu đuối.
hôm nay…
Bà thấy trong cô – một , một phụ nữ thể chặn sóng gió mà vẫn giữ lòng tự trọng.
Buổi tối – phòng riêng.
Lục Trạm Thần ôm Hạ An từ phía khi cô đang xếp quần áo sơ sinh mua.
“Anh em đến gặp .”
“Em để con sinh trong im lặng và oán hận. Em dạy con mạnh mẽ – bằng cách chính nó cũng mạnh mẽ.”
Anh ôm chặt hơn, tựa đầu vai cô:
“Vợ đúng là vĩ đại.
… cho cùng, ?
Anh là che ô cho em… kể cả khi trời mưa.”
Sáng hôm – một điều bất ngờ xảy .
Hạ An nhận một hộp quà đặt cửa phòng.
Bên trong là một bộ váy bầu hàng thiết kế cao cấp, một hộp dưỡng thai… và một tờ giấy nhỏ:
“Tôi vẫn thích cô.
thể phủ nhận, đứa trẻ cần một đủ mạnh mẽ.
Còn về … sẽ thử học cách làm , nếu cô dạy cách làm con dâu.”
— Tô Uyển.