CHƯƠNG 31: “ĐÊM NAY, ANH YÊU EM LẠI… TỪ ĐẦU ĐẾN CUỐI”
Biệt thự Lục gia – Đà Lạt, 23h17
Trời Đà Lạt về đêm càng lạnh.
Trong căn phòng tầng hai, tiếng nước tắt – nóng từ vòi sen còn mờ khắp kính.
Hạ An bước từ phòng tắm với áo ngủ mỏng màu kem, làn da ửng hồng, mái tóc còn vương chút ẩm.
kịp lên giường, cô kéo .
Lục Trạm Thần đang dựa thành cửa, áo choàng ngủ mở lửng, để lộ n.g.ự.c rắn chắc. Ánh mắt tối sẫm – vì ham đơn thuần, mà như đang khát.
“Đi , vợ yêu?”
“Em… định ngủ.” – Cô cúi mặt, giọng run nhẹ.
“Ngủ?” – Anh nhướn mày.
“Em nhớ hứa gì ?”
“Hứa gì?”
Anh sải bước đến, bế cô bổng lên, đặt xuống giường đè sát. Môi dừng sát tai cô.
“Hứa sẽ yêu em … từ đầu đến cuối.”
Không đợi cô phản ứng, hôn.
Không cuồng loạn. Không vội.
Mà như một bản nhạc lời – từng nốt trượt nhẹ cổ, vai, xương quai xanh xuống tận nơi sâu thẳm nhất.
“An …
Đêm qua em rên tên 17 .
Đêm nay… em thể lập kỷ lục mới ?”
“Lục Trạm Thần…” – Cô rít lên trong ngượng, nhưng kéo hai tay lên quá đầu.
Anh vuốt dọc sống lưng cô, cúi xuống ngậm lấy nhũ hoa, tay còn vuốt ve bắp đùi trong.
Cô cong , n.g.ự.c căng lên. Hơi thở bắt đầu loạn nhịp.
“Anh em chủ động .” – Anh khẽ , tay đặt lên eo cô, xoay nhẹ.
Cô , run run. ánh mắt Trạm Thần chứa đầy tin tưởng.
Và cô bắt đầu…
[Truyện được đăng tải duy nhất tại otruyen.vn - https://otruyen.vn/index.php/hop-dong-tinh-ai/chuong-31-dem-nay-anh-yeu-em-lai-tu-dau-den-cuoi.html.]
Cô lên hông , tự đưa cơ thể .
Chậm, nóng, sâu.
Một tiếng rên bật từ cả hai phía cùng lúc.
“Trời ơi… An…
Em siết chặt như giam cả đời.”
Cô nghiêng , tự đưa nhịp.
Mỗi hạ xuống là một hai thể va – rõ tiếng da thịt đập trong thở vỡ vụn.
“Gọi tên …” – Anh siết eo cô, môi hôn dọc theo xương sườn.
“Để … đây là em thật. Là An của .”
“Trạm Thần… Trạm Thần…
Em yêu … yêu nhiều lắm…”
Anh lật , , hông chuyển động mạnh mẽ hơn, sâu hơn.
Mỗi cú đẩy khiến cô gần như gào thét.
cô đau – cô thỏa mãn.
Họ đổi tư thế. Từ .
Anh ôm eo cô từ phía , đẩy từng nhịp, thì thầm sát tai:
“Nếu đêm nay là vĩnh viễn…
Anh vẫn sẽ yêu em theo cách – ngọt ngào, si mê và… điểm dừng.”
Họ kết thúc cùng , ôm chặt lấy giữa tiếng trái tim đập hỗn loạn.
Và … xoay cô , đặt tay lên bụng cô, ánh mắt dịu dàng:
“Mai về nhà.
Mẹ nhắn gặp riêng em.”
“Gặp riêng? Để làm gì?”
“Chắc… để hỏi em đêm qua làm em mệt .” – Anh nháy mắt.
“LỤC TRẠM THẦN!!”