Khách sạn tọa lạc bên đồi, nơi thể biển đêm mênh m.ô.n.g với ánh trăng lấp loáng như bạc.
Phòng VIP tầng cao nhất, kính trong suốt, giường rộng phủ ga trắng tinh tươm – hảo cho một đêm cuối khi về thực tại.
Lục Trạm Thần khép cửa, xoay thì Hạ An đè lên cánh cửa gỗ lạnh.
“Còn chạy ?” – Anh cúi đầu, môi ghé sát cổ cô, giọng trầm đến nhòe tim.
Cô mỉm nghẹn ngào, tay ôm lấy cổ :
“Không. Em ở đây. Với .”
Ngay lập tức, hôn cô – dữ dội, cuồng nộ, như nuốt hết những ngày xa cách.
Tay luồn vạt váy cô, vuốt dọc từ đùi trong lên đến hông, vòng qua , chiếm lấy bầu n.g.ự.c mềm mại đang run lên lớp ren mỏng.
“Cái nhớ ?” – Anh bóp nhẹ, mạnh hơn, khiến cô cong kẹp chân vì kích thích dâng trào.
“Ưm… Trạm Thần…” – Cô rên rỉ, hai tay túm áo , mắt long lanh.
“Anh nhớ nó…” – Anh thì thầm, cúi đầu, ngậm lấy đầu nhũ hoa lộ khỏi lớp áo ngủ, mút day lưỡi quanh như trừng phạt.
Cô siết tóc , miệng bật tiếng nấc:
“Đừng… chỗ đó… a…”
“Đừng cái gì?” – Anh khàn, cởi áo cô , liếm từ n.g.ự.c xuống bụng, tách chân cô đặt lên bàn.
Trước ánh đèn vàng dịu, quỳ gối cô, nâng hông cô lên và hôn nơi sâu thẳm nhất, dịu dàng, khiến cô thở dốc như sắp ngất.
“Hư… … đừng l.i.ế.m nữa… em chịu nổi…”
“Chịu nổi, càng l.i.ế.m đến khi em .”
Anh gằn giọng, siết eo cô , liếm sâu hơn, chậm rãi – đột ngột tăng tốc. Đầu lưỡi xoáy quanh nhụy hoa nhỏ, lướt lên – xuống nhịp nhàng khiến đầu cô ngửa , miệng rên như mất hồn.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại otruyen.vn - https://otruyen.vn/index.php/hop-dong-tinh-ai/chuong-28-mot-dem-cuoi-o-noi-xa-la-thuoc-ve-nhau-khong-giu-lai-gi.html.]
Tay ngơi nghỉ. Một tay vò lấy bầu n.g.ự.c căng tròn, một tay luồn đỡ lưng, đẩy cô về phía môi – bắt cô cảm nhận tất cả khoái lạc trao bằng lưỡi.
Chân cô run rẩy, nước mắt tràn vì đạt đến cao trào mãnh liệt.
dừng .
“Giờ đến lượt .” – Anh lên, tháo thắt lưng, ánh mắt cháy rực.
Cơ thể cứng rắn, nóng rực của áp lên cô đang rũ ánh đèn.
“Đêm cuối ở đây, để em thể dậy nổi.”
Và …
Anh tiến – mạnh, sâu, dứt khoát.
Cô bật lên tiếng nức nở vì quá đỗi kích thích.
Anh dừng.
Không nhẹ tay.
Không buông tha.
Anh nhấn hông như điên loạn, từng cú va chạm khiến cả cơ thể cô run lên, co rút, níu lấy như sợ rơi mất. Mỗi đ.â.m sâu, cô rên tên ngừng:
“Trạm Thần… mạnh quá… em sắp…”
“Ra . Cùng .” – Anh thì thầm sát tai, ép sát môi cô – hôn, nhấn, đẩy, bùng nổ tất cả ham dồn nén suốt những ngày cô bỏ trốn.
Đêm đó, họ l..m t.ì.n.h bàn, ghế, phòng tắm, đến tận ban công hướng biển.
Cô như tan chảy trong vòng tay .
Còn – giữ cô như giữ cả linh hồn .