Sáng sớm hôm , biệt thự Lục gia chìm trong yên lặng.
Lục Trạm Thần tỉnh giấc, bên cạnh là chiếc giường trống. Không một mảnh chăn, mùi hương quen thuộc, bóng hình mà ôm suốt bao đêm qua.
Trái tim thắt .
Anh bật dậy, lao ngoài phòng.
Căn bếp trống. Ban công trống. Căn phòng sách – nơi cô thường mỗi sáng – cũng trống.
Không ai trả lời khi gọi:
“Hạ An?”
Không một tiếng đáp.
Trên bàn ăn là một phong thư ngắn, nét chữ mềm mại:
“Cảm ơn vì cho em thế nào là yêu, và cũng thế nào là thuộc về.
Em trở thành một cái tên xì xào trong giới thượng lưu.
Em chỉ là Hạ An – thể cạnh tranh nổi với Lạc Gia Hân, càng làm khó xử.
Khi nào hợp đồng kết thúc, em sẽ trả thứ.
Tạm biệt.
– Người tên bên cạnh .”
Tờ giấy nhàu trong tay Lục Trạm Thần.
Anh đập mạnh lên bàn, làm ly thủy tinh vỡ tan.
“Gọi tất cả vệ sĩ, tài xế, trợ lý!” – Anh gào lên. “Tìm cô . Lật cả thành phố lên cũng tìm cô cho !”
Trợ lý Lưu vội vàng chạy :
“Cậu chủ… chuyện gì…”
“Cô bỏ ! Hạ An bỏ !” – Mắt đỏ ngầu. “Cô nghĩ sẽ để yên ? Nghĩ thể biến mất như từng tồn tại ?”
Anh bước nhanh xe, đích cầm lái.
Hạ An trong chuyến xe khách về vùng quê cũ. Cô mặc áo khoác tối màu, che gần hết mặt bằng khẩu trang và mũ lưỡi trai.
Cô , nhưng trái tim như ai đó bóp chặt.
Rời khỏi … là điều đúng đắn. Phải ?
Bởi lẽ, ở bên – cô chỉ là một "điều bất hợp lý" trong cuộc sống sắp đặt hảo đó.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại otruyen.vn - https://otruyen.vn/index.php/hop-dong-tinh-ai/chuong-15-em-rut-lui-anh-phat-dien.html.]
Cô từng tin, nếu ngoan ngoãn, thì sẽ giữ . cô quên mất, trong thế giới của giới thượng lưu, ngoan bao giờ là đủ… danh phận.
Buổi chiều.
Lục Trạm Thần trong phòng cô tại bệnh viện huyện, đôi mắt đỏ như máu.
“Cô đến đây ?” – Anh hỏi bác sĩ, giọng như thép lạnh.
Bác sĩ lắc đầu: “Chưa. thấy cô gọi điện cho ai đó lúc trưa…”
Điện thoại của vang lên.
Trợ lý báo:
“Cô Hạ An xuống xe giữa đường, bắt xe ôm khu xóm trọ cũ ở phường Trường Đông – nơi cô từng sống một thời gian.”
Chưa dứt lời, , lao như một cơn gió.
Khi Hạ An bước khỏi phòng trọ cũ, còn kịp thở, thì một chiếc xe đen phanh kít mặt.
Cửa xe bật mở.
Lục Trạm Thần bước , phủ khí lạnh. Gương mặt tái nhợt vì mệt, nhưng ánh mắt thì bùng cháy như thể qua địa ngục.
Anh gì. Chỉ bước tới, ôm chặt cô lòng, siết đến mức cô thở nổi.
“Anh điên hả?” – Cô đẩy , nước mắt trào . “Tại đến đây?”
Anh cúi đầu, giọng run run như đứa trẻ bỏ rơi:
“Vì sợ em biến mất thật. Vì chịu nổi nếu sáng dậy mà còn em nữa. Vì phát điên khi lá thư đó…”
“Anh hôn thê.” – Cô , giọng nghẹn.
“Anh thể hủy hôn.”
“Anh gia đình, danh dự.”
“Anh quan tâm!”
Anh siết lấy mặt cô, gằn từng chữ:
“Nếu chọn giữa cả Lục gia và em… chọn em.”
“Anh điên …”
“Phải. Anh điên vì em. Em thể chửi , đánh , bỏ – nhưng đừng rời xa nữa. Anh chịu nổi.”
Hạ An vỡ òa.
Cô nhào lòng , òa như từng .
Còn , siết cô trong tay… như giữ lấy cả thế giới đang rạn vỡ của .