Chị chỉ dùng một câu, khái quát sự vất vả con đường của chị.
Những sẵn sàng theo chị, đều là do chị dùng từng giọt m.á.u nuôi dưỡng.
"Ở đây, tất cả đều m.á.u của chị, nhưng bây giờ họ động chị, nên ít nhiều cũng cho chị chút danh dự. Chị tuy che phủ bầu trời ở đây, nhưng em ở đây an ."
"Sao chị về nước?"
Tôi vẫn hỏi nghi vấn trong lòng.
Chị im lặng lâu, thở dài.
"Có nhiều lý do.
"Chị ở đây kiềm chế họ, em mới an . Còn nữa, ở đây nhiều Trung Quốc lầm đường lạc lối, chị họ tự nguyện đến, đường cùng mới đến, lừa đến, nhưng chỉ cần đến đây, đều trở về, chị thể cứu họ."
Chị lên trần nhà, ngọt ngào: "Chị nghĩ, cứu một thì cứu một ."
Thấy gì, chị mới đầu , vô cùng nghiêm túc: "Nếu là em, em cũng sẽ lựa chọn như ?"
, đây chính là chị em sinh đôi, tuy nghi ngờ lựa chọn của chị, nhưng trong lòng rõ, nếu là , cũng sẽ chọn như .
Tôi gật đầu.
Chị đầu : "Xin , Nam Nam, là chị bảo Trương Hồi Hiên đưa em đến đây."
Tôi ngạc nhiên dậy, giường, chị.
Chị mãi , tránh ánh mắt của .
nhanh phản ứng .
Chị là chị , chị sẽ làm tổn thương , nếu , chỉ thể chị cần .
[Truyện được đăng tải duy nhất tại otruyen.vn - https://otruyen.vn/index.php/hon-phu-ban-toi/7.html.]
"Cần em làm gì?"
Chị lúc mới đầy nước mắt : "Mang một thứ về nước."
Ba năm nay, chị âm thầm thu thập nhiều chứng cứ.
Chị tuy ở miền Bắc Myanmar, nhà nước thể tay, nhưng trong nước, vẫn còn nhiều liên lạc với bên .
Họ sử dụng các thủ đoạn, lừa đến đây.
Nếu trừ bỏ loại , sẽ luôn vô tội hại.
", tại chị thể tự mang về?"
Câu hỏi là hiểu, và hối hận, nên hỏi chị.
Gai xương rồng
Bởi vì chị thể về.
Chị ở đây ba năm, đến ngày hôm nay, tay dính bao nhiêu máu, bao nhiêu mạng .
Nếu chị mang chứng cứ về, thể chị cũng sẽ tù.
Trong tù an , nhưng nguy hiểm là .
Và ai tin chuyện chúng Bướu Bướu, càng tin đời tự nhiên là linh đan diệu dược.
Dù chị yêu cầu cảnh sát bảo vệ , cũng ai tin.
Vậy thì chỉ đặt nơi nguy hiểm.
Tôi mang chứng cứ về, nhà nước mới bảo vệ , ngăn khác trả thù.
Trước đại nghĩa quốc gia, hai chúng đáng kể.
giữa và chị, chị quả quyết chọn bảo vệ .