Hoắc tiên sinh ngoan ngoãn sủng tôi - Chương 819: Rời khỏi phòng khám

Cập nhật lúc: 2025-10-19 16:33:57
Lượt xem: 16

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/1LXXgErWHB

Ổ Truyện và đội ngũ Tác giả/Editor xin chân thành cảm ơn!

Rời khỏi phòng khám, trong xe.

Đầu Hoắc Thiệu Đình vẫn còn đau, dựa ghế , vỗ nhẹ cái trán. Thư ký Trương cầm lọ dầu nóng Vạn Kim liên tục xoa cho , vô cùng đau lòng: “Tổng Giám đốc Hoắc, chúng tìm một bác sĩ khoa thần kinh ! Xem nước ngoài đáng tin cậy.”

Nghe , Hoắc Thiệu Đình ngẩn một lát.

Anh nhỏ: “Lúc trong đầu thật sự nhớ nhiều chuyện, thế nhưng nó chỉ như trí nhớ ngắn hạn khi uống quá chén , đến lúc tỉnh dậy quên hết thứ!”

Đây là vấn đề của bác sĩ thôi miên, đó là vì dây thần kinh của tổn thương.

Hoắc Thiệu Đình nhẹ nhàng chặn tay của thư ký Trương , khuôn mặt tuấn tú mang theo chút thất vọng.

Anh sẽ nuối tiếc nhưng hy vọng Ôn Mạn thật sự vui vẻ. lúc , di động của vang lên.

Anh , là Ôn Mạn gọi tới, giọng của Ôn Mạn vô cùng dịu dàng: “Thiệu Đình, vẫn đang ở bên ngoài ?”

Cơn đau đầu của Hoắc Thiệu Đình lập tức biến mất.

Anh thẳng dậy, giọng khàn, giọng điệu như đang chuyện với yêu: “Làm ?”

Ôn Mạn chỉ nhẹ. Cô : “Bỗng nhiên em làm xíu mại phỉ thúy, ăn ? Nếu ăn, giữa trưa em đưa tới công ty nhé?”

Hoắc Thiệu Đình cảm thấy mũi cay cay.

Anh kìm nén hồi lâu mới khiến giọng trở bình thường: “Vậy giữa trưa sẽ chờ em.”

Lúc cúp điện thoại, nghĩ, lẽ cuộc hôn nhân của bọn họ như ý cho lắm.

Thế nhưng cũng tệ đến mức đó.

Trong lòng cô mà Ôn Mạn cũng tới gần bên . Ở trong lòng cô, quý trọng... Chẳng lẽ điều còn đủ ?

[Truyện được đăng tải duy nhất tại otruyen.vn - https://otruyen.vn/index.php/hoac-tien-sinh-ngoan-ngoan-sung-toi/chuong-819-roi-khoi-phong-kham.html.]

Đã hơn nhiều .

Lúc giữa trưa, Tổng Giám đốc Hoắc ôm vợ ngủ trưa như mong .

Truyện nhà Xua Xim

Trong căn phòng nghỉ chỉ vỏn vẹn hai mươi mét vuông, ôm cô, khiến đầu mũi cô mùi hương nam tính của đàn ông bủa vây, lặng lẽ xâm chiếm tất cả trong cuộc sống của cô.

Ôn Mạn vẫn ngủ, cô thấp giọng hỏi : “Anh cảm thấy em nên quyên góp bao nhiêu tiền trong lễ kỷ niệm ngày thành lập trường?”

Cứ mỗi khi tới dịp lễ kỷ niệm ngày thành lập trường, đây là hoạt động thể nào thiếu .

Trước bao nhiêu bấy nhiêu đôi mắt đang . Ôn Mạn thích sự nổi bật, cô cảm thấy năm triệu là một con giữa, thể túi tiền quá phô trương.

với Hoắc Thiệu Đình .

Anh nhắm mắt , nhẹ nhàng xoa nắn vòng eo của cô: “Cũng !” Ôn Mạn xoay dán trong lòng .

Trong nháy mắt, hai trường đại học kết hợp làm lễ kỷ niệm ngày thành lập trường.

Còn lên cả hot search. Vì mức độ quan tâm cao ở thành phố B.

Ôn Mạn dậy sớm quần áo trang điểm, lúc xuống lầu cô xinh động lòng .

Áo sơ mi tơ tằm màu đỏ kết hợp với một chiếc váy sequin. Cô đeo trang sức quý báu, chỉ đeo một cặp khuyên tai trân châu độc đáo.

Và một chiếc đồng hồ.

Hoắc Thiệu Đình đang ăn sáng, xem tạp chí tài chính.

Anh tiếng bước chân, giương mắt cô, cặp mắt sâu thằm ẩn chứa trìu mến chút bắt mãn: “Ôn Mạn, em mặc bộ đồ còn long trọng hơn ngày chúng phục hôn nữa đấy."

Ôn Mạn đồng hồ đeo tay, nở nụ .

Loading...