Đến khi tỉnh , cô cảm giác đang ôm một cái gối trong tay.
Cô quen miệng khẽ lẩm bẩm: “Hoắc Thiệu Đình ...” Bỗng nhiên, cô mở bừng mắt.
Truyện nhà Xua Xim
Không Hoắc Thiệu Đình .
Sao thể là chứ, tối hôm qua hai họ còn cãi ầm ĩ
Ôn Mạn dụi mắt, cảm thấy đau rát khó chịu, đang định rửa mặt thì chị Lê gọi điện thoại đến.
“Ôn Mạn, một chuyện quan trọng cần với em.” Ôn Mạn dựa lên đầu giường: “Chị Lê, chị .”
Trong giọng chị Lê chút phấn khích, còn cả một chút bối rối: “Ôn Mạn, là thế , ông chủ của trung tâm âm nhạc mà chúng từng làm việc định di cư, ông chuyển nhượng trung tâm âm nhạc cho khác, chị thử thăm dò, giá chuyển nhượng rơi ba mươi triệu.”
Ôn Mạn im lặng một lúc.
“Chị Lê, chị mua ?”
Chị Lê : “Chỉ một chị thể nuốt trôi miếng bánh lớn ! Không chị đang thương lượng với em đây . Ôn Mạn, đây quả thực là một cơ hội , nếu chúng nắm nó, chúng
thể độc chiếm ít nhất ba mươi phần trăm thị trường ở thành phố B”
Cô do dự một lát, hỏi: “Ôn Mạn, ý em thế nào?” Ôn Mạn cũng thấy việc khả quan!
Bởi vì trung tâm âm nhạc đưa hoạt động
thiện, đội ngũ giáo viên đều là ưu tú trong ngành, đây chính là một con đường kiếm tiền lo lỗ vốn, nhưng mà...
Ôn Mạn vẫn thật với chị Lê.
Cô nhẹ giọng : “Em cãi với Hoắc Thiệu Đình ! Về vấn đề tài chính, nhiều nhất em chỉ thể thêm ba triệu thôi”
Chị Lê ngạc nhiên.
Tối hôm qua Hoắc Thiệu Đình thất hứa như , cãi mới là lạ.
Hơn nữa cô cũng phong thanh là ánh trăng sáng của nọ trở về.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại otruyen.vn - https://otruyen.vn/index.php/hoac-tien-sinh-ngoan-ngoan-sung-toi/chuong-164-co-phai-tu-minh-tra-lai.html.]
Chị Lê hiểu rõ, : “Chỉ cần em một câu là ! Không tiền thì chúng huy động vốn từ bên ngoài, chị Lê sẵn sàng buông bỏ bộ mặt già để hạ với , chắc chắn thể lấy
tiền.”
Ôn Mạn vô cùng cảm động. Trong thời điểm cô nản lòng thoái chí nhất, may mắn một như kéo cô đúng lúc, để cô chìm sâu vũng bùn.
Cô nhẹ giọng : “Yên tâm chị Lê, em cũng sẽ nghĩ cách.” Chị Lê với cô mấy câu an ủi ấm áp.
Ôn Mạn cảm thấy hình như cũng còn đau lòng như nữa...
Cô rời giường, gọi điện cho dịch vụ chăm sóc khách hàng của khách sạn, kêu họ đến cửa hàng trong khách sạn mua cho cô một bộ quần áo mới, khi rửa mặt xong, cô chuẩn ngoài một chuyến.
Năm triệu của Cố Trường Khanh và Khương Nhuệ, cô tin tưởng chuyển phát nhanh.
Cô tự trả .
Ôn Mạn lái xe, đưa tấm séc của Khương Nhuệ tới quầy lễ tân ở công ty của . Khương Nhuệ đang họp.
Đến khi nhận tấm séc thì Ôn Mạn lái xe rời .
Cậu gọi điện thoại cho cô, Ôn Mạn, ngay cả cơ hội ăn một bữa cơm mà cũng cho ?”
Từ đến nay, Ôn Mạn vẫn luôn đối xử với tồi.
Giọng cô điềm đạm: “Khương Nhuệ, để , cho chọn thời gian.”
Khương Nhuệ cửa sổ sát đất trong văn phòng tầng ba mươi sáu, ngón tay thon dài nghịch rèm chớp, giọng khàn
khàn: “Ôn Mạn, nếu chia tay , thể cân nhắc đến ? Tôi chắc chắn sẽ để chịu ấm ức”
Ôn Mạn im lặng.
Cô đoán, hầu hết trong cái giới đó của Khương Nhuệ đều đến chuyện tối hôm qua.
Vô cùng phiền não...
Khương Nhuệ dịu dàng : “Đừng áp lực quá, Ôn Mạn! Tôi chỉ cho , đợi lựa chọn.”