Hoắc tiên sinh ngoan ngoãn sủng tôi - Chương 113 Có sao đâu!

Cập nhật lúc: 2025-09-20 17:46:12
Lượt xem: 20

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/6pqi81iUn1

Ổ Truyện và đội ngũ Tác giả/Editor xin chân thành cảm ơn!

Ôn Mạn gặp trong nhiều ngày.

Bây giờ ôm lòng, lòng cô mềm mại hẳn .

Truyện nhà Xua Xim

Cô đưa tay chạm nhẹ trán , nơi ngón tay chạm đều thấy nóng. Ôn Mạn khẽ cắn môi. Mấy ngày gần đây chăm sóc bản thế nào ?

Ôn Mạn vuốt ve khuôn mặt tuấn tú của , dùng môi hiệu : “Tôi lấy nhiệt kế.”

Hoắc Thiệu Đình giữ tay cô , cho cô , vội cúp máy, đó đè Ôn Mạn xuống ghế sô pha hôn cô...

Ôn Mạn nghiêng mặt tránh .

Giọng cô khế run: “Đừng... vẫn còn đang sốt.”

Hoắc Thiệu Đình dựa đầu cổ cô, cách cô gần, gần đến mức thể thấy lớp lông tơ mỏng cổ cô, đáng yêu. Anh khàn giọng : "Có ! Có lẽ sẽ khỏi nhanh hơn nữa."

Ôn Mạn từ chối.

 

đầu , ngón tay thon dài lướt qua khuôn mặt trai của , dịu dàng : "Anh vẫn đang bệnh, ngoan ngoãn lời,

?"

Hoắc Thiệu Đình từ cao xuống, quan sát cô.

Một lúc , mới dậy : “Nấu chút cháo giúp , lát nữa còn đến công ty.”

Ôn Mạn gật đầu.

Đầu tiên cô bếp nấu cháo băng nồi áp suất, đặc biệt thêm hoa bách hợp . Nhân lúc đợi cháo chín, cô mang hộp thuốc y tế qua đó và đo nhiệt cho Hoắc Thiệu Đình.

Quả nhiên vẫn còn sốt nhẹ, 38.8 độ.

Ôn Mạn rót một ly nước sôi để nguội và cầm một viên thuốc hạ sốt.

Hoắc Thiệu Đình bình thường chịu uống thuốc, đôi mắt đen của chằm chằm Ôn Mạn: “Đút uống!”

[Truyện được đăng tải duy nhất tại otruyen.vn - https://otruyen.vn/index.php/hoac-tien-sinh-ngoan-ngoan-sung-toi/chuong-113-co-sao-dau.html.]

Anh đang bệnh, nên Ôn Mạn chiều theo ý , đưa thuốc đến tận bên môi .

Hoắc Thiệu Đình dùng lưỡi quấn lấy viên thuốc đảo nhẹ một vòng quanh môi, để một vết ẩm ướt, làm động tác dán mắt Ôn Mạn chăm chú.

Ôn Mạn khỏi đỏ mặt.

dỗ uống thêm nửa ly nước ấm, thấy khỏe hơn mới bếp đợi cháo bách hợp chín, khi cô bưng cháo phòng ăn thì

thấy Hoắc Thiệu Đình  đang hút thuốc ghế sô pha.

cơ thể vẫn còn khỏe nên mới hút vài thì họ lên. Ôn Mạn tới cầm lấy điếu thuốc trong tay , dập tất.

Hoắc Thiệu Đình  hề tức giận với cô mà ngược dựa ghế sô pha, nâng cằm hiệu cho Ôn Mạn đút cháo cho .

Ôn Mạn thật sự tức giận chút nào.

khỏi thắc mắc như thế nào mới thể làm vợ , thể chịu tính tình kén chọn của , nhưng dù thế nào chăng nữa, thì cô thể từ chối Hoắc Thiệu Đình của hiện giờ.

Ôn Mạn đút cháo cho ăn, nhưng cũng chẳng yên phận.

Ôn Mạn kiên nhẫn đút xong một chén cháo, mới đặt chén xuống, cô kéo lên chân .

"Hoắc Thiệu Đình... vẫn còn đang bệnh." Ôn Mạn từ chối.

Hoắc Thiệu Đình một tay giữ chặt cằm cô hôn môi cô, tay lặng lẽ tấn công chiếm thành...

Giọng khàn khàn của vang lên bên tai cô: "Đừng giãy giụa, tập trung cảm nhận!"

Nửa tiếng , Ôn Mạn một bộ đồ mới trong phòng đồ. Nghĩ đến chuyện , lòng cô mềm nhữn.

Đây là đầu tiên Hoắc Thiệu Đình quan tâm đến cảm xúc của bản mà chỉ làm cho cô thoải mái.

"Ôn Mạn, em xong ?"

Bên ngoài vang lên giọng khàn khàn của Hoặc Thiệu Đình, Ôn Mạn dám tiếp tục nghĩ ngợi nữa, nhanh chóng sửa soạn.

Trong thang máy.

khỏi nhỏ giọng nhỏ: “Anh cần nghỉ ngơi! Công việc thể đợi đến ngày mai giải quyết!”

Loading...