HOA VĂN QUỶ DỊ - Chương 84: Không có lấy một kẻ đánh được
Cập nhật lúc: 2025-07-25 01:48:41
Lượt xem: 65
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/7V5SZ1h2sF
Ổ Truyện và đội ngũ Tác giả/Editor xin chân thành cảm ơn!
Mấy gã đàn ông lập tức vây lấy Quách Nhất Đạt, lao đánh túi bụi. Kỳ lạ là Quách Nhất Đạt hề chống trả, chỉ ôm đầu chịu đòn, miệng còn nở nụ .
Từ khoảnh khắc , đột nhiên bắt đầu chấp nhận đàn ông . Hắn loại cứ động tay động chân, đánh chỉ vì chẳng so đo. Xem vẫn còn là một kẻ chấp nhận .
Đánh chừng hơn mười phút, mấy gã đều thở hồng hộc, ai nấy lắc đầu than thở là đánh nổi nữa. Còn Quách Nhất Đạt – kẻ đánh – thì chẳng , chỉ là vài chỗ bầm tím một chút mà thôi.
Ta , gã đàn ông quả thực là luyện qua, hơn nữa còn mạnh.
Khuyên cũng , đánh cũng chẳng xi nhê gì, mấy gã bắt đầu tỏ bất lực. Lúc , tên cầm đầu đột nhiên sang :
“Ê, mày là bạn của Quách Tử đúng ? Hay là... tụi mày trả tiền giùm .”
Vừa xong, mấy gã đàn ông lập tức "thông minh" mà sang vây lấy . Quách Nhất Đạt tiền, nhưng nghĩa là cũng . Hắn đánh , thì chuyển sang đánh bọn , tiền ắt sẽ đòi .
“Ê, Hổ ca, đừng quá đáng! Ai làm nấy chịu, đừng lôi khác .”
Quách Nhất Đạt gào lên với tên cầm đầu, nụ cợt nhả khi nãy lập tức biến mất, giọng đầy giận dữ.
Tên Hổ ca cũng chẳng hạng lành gì, hôm nay quyết tâm lấy tiền mới chịu, để ý đến lời Quách Nhất Đạt, còn hiệu cho đám đàn em lao về phía .
Quách Nhất Đạt cuối cùng cũng nổi giận, nhảy vọt tới như tên bắn, chỉ thấy hai tay vung lên liên tục, mỗi cú một . Hắn đòn nhanh đến mức còn chẳng rõ, chỉ cảm giác một luồng gió mạnh từ nắm đ.ấ.m lướt qua mái tóc trán, mấy gã rên rỉ đất. Có đứa rụng cả răng, đứa thì thụp xuống đất mà khạc máu.
Hổ ca sợ đến mức lùi từng bước, còn Quách Nhất Đạt thì từng bước ép sát.
“Mày... mày định làm gì? Mày nợ tiền trả, còn dám lên mặt nữa hả? Mày ngủ với vợ tao ba đấy!” – Hổ ca run rẩy .
Quách Nhất Đạt giơ nắm đ.ấ.m to như quả đ.ấ.m cát dí trán , lạnh lùng :
“Ta cảnh cáo mày , đừng động đến bọn họ. Mày coi lời như gió thoảng bên tai ?”
Dứt lời, nắm đ.ấ.m lập tức giáng xuống, khiến Hổ ca sợ hãi thụp xuống đất cầu xin tha mạng.
“Dừng ! Tiền nợ, trả.” – vội vàng hét lên, lúc Quách Nhất Đạt mới dừng tay.
Quá lợi hại! Cú đ.ấ.m tung mà còn thu về , rõ ràng là cao thủ. A Tinh Lùn khoác lác, gã đúng là bản lĩnh.
“Bao nhiêu tiền?” – bước tới mặt Hổ ca hỏi.
Hổ ca tuy đánh nhưng trong lòng sợ Quách Nhất Đạt đến mức hồn bay phách tán. Một đánh ngã mấy , mắt chớp cái nào, ai mà dám dây ? Hắn đến vợ còn đem bán, thì còn là thứ xương cứng gì?
“Đường gia nhỏ… cái … thể để trả chứ?” – Quách Nhất Đạt gãi đầu, phần ngại ngùng.
Ta khỏi cần ngại, tiền cho , sẽ trừ lương của .
Lúc Hổ ca mới dám mở miệng: “Tổng cộng là hai ngàn tư.”
Ta bảo đưa điện thoại , chuyển khoản qua WeChat. Vừa nhận tiền xong, đám chạy còn nhanh hơn thỏ.
Quả là một nhân tài. Đem cả vợ bán, còn dám cho ghi nợ, đúng là thiếu tiền đến còn liêm sỉ.
Quách Nhất Đạt lập tức cảm ơn . Ta vẫn câu cũ: tiền cho , khỏi cần cảm ơn. Thật cũng chỉ là ứng tiền của mà thôi.
Xong việc, ba bọn về tiệm xăm. Trên tầng hai ba phòng, căn cuối cùng chia cho Quách Nhất Đạt.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại otruyen.vn - https://otruyen.vn/index.php/hoa-van-quy-di/chuong-84-khong-co-lay-mot-ke-danh-duoc.html.]
Vừa quan sát thủ của , quả nhiên lợi hại. Nếu ai tới đập tiệm, chắc cũng đủ để bảo vệ an cho tiệm xăm của . Không ngờ mới đến Trung Hải bao lâu, gây thù chuốc oán với mấy kẻ , thật là đau đầu.
Nhà họ Đới, Quỷ Bà, cả cái ông Lâm lật lọng , xem cẩn thận hơn nữa. Chỉ cần phạm , sẽ phạm là .
là xui xẻo, tới chập tối thì Đới Khiết Oanh đến nữa. Lần theo còn đông hơn . Vừa bước tiệm, cô lạnh lùng với :
“Đường Hạo, chuyện hắt phân , ngươi còn nhớ ?”
Chỉ cần nghĩ đến chuyện đó là bật , nhưng dám tiếng. Nếu , Đới Khiết Oanh chắc chắn sẽ phát điên mất. Một mỹ nhân mặt lạnh như băng hắt phân mặt, đó còn chế giễu – chẳng sẽ lật tung cả bầu trời ?
“Chuyện đó... chẳng liên quan gì đến bọn cả, là ngươi tay đấy chứ!” – phản bác.
“Thì chứ? Đường Hạo, ngươi làm nhục hai . Lần bất kể thế nào, cũng tháo biển hiệu của ngươi cho bằng !” – Đới Khiết Oanh phẩy tay hiệu cho đám phía hành động.
Lần cô dẫn theo hơn hai mươi tên, tất cả đều mặc vest đen, đeo kính râm. Vừa thấy lệnh, lập tức mặt biểu cảm mà lao thẳng về phía biển hiệu tiệm .
Giỏi thật, còn bịa cho lý do, thì khỏi cần vòng vo – trực tiếp đến tháo biển hiệu của luôn.
“Khốn kiếp, thật coi Đường Hạo dễ bắt nạt chắc? A Tinh Lùn, đóng cửa , thả Quách Nhất Đạt !” – hét lớn một tiếng.
Lúc , Quách Nhất Đạt tiếng liền lao xuống. Hắn hình cao lớn, chỉ cần chắn ngay đầu hẻm là đủ khiến đám chặn .
“Ai dám gây chuyện? Chán sống hả?” – Quách Nhất Đạt khoanh tay ngực, lạnh lùng liếc bọn chúng, hề chút sợ hãi nào.
“Các ngươi hai mươi mấy mà còn sợ một ? Một lũ ăn hại, lên hết cho !” – Đới Khiết Oanh gấp gáp lệnh.
Hai mươi mấy tên thuộc hạ lập tức xông lên. pháp của Quách Nhất Đạt cực kỳ nhanh nhẹn, như tia chớp lướt qua. Đám đó tài nào bắt , còn thì chỉ cần vung tay lên là một tên ngã xuống. Sức mạnh mà tung như mãnh hổ giáng thế, một ai thể đỡ nổi. Chỉ nửa tiếng đồng hồ, bộ đều Quách Nhất Đạt hạ gục, một kẻ nào thoát!
Mà Quách Nhất Đạt thì chỉ vài vết thương nhỏ.
“Hừ, đúng là chẳng lấy một kẻ đánh !” – Quách Nhất Đạt hừ lạnh một tiếng, cúi đám đang la liệt chân.
Đới Khiết Oanh trông thấy mà sững , cằm suýt thì rớt xuống đất. Một đánh hơn hai chục , đến cả tiểu thuyết cũng chẳng dám thế! Đây còn là ?
“Chậc chậc chậc, Đới tiểu thư, mà cô mời đến cũng chỉ đến thế thôi ? Vậy mà còn tháo biển hiệu của ? Nghĩ nhiều quá đấy.” – khẩy trêu chọc.
“Ngươi... ngươi...” – Đới Khiết Oanh tức đến nỗi thốt nên lời.
“Ta làm ? Ta là mà cả đời ngươi cũng thể . Ngươi nên dập tắt cái ý định đó là , đừng tới đây mà làm loạn nữa.”
Thực lúc vẫn còn cảm thấy áy náy với nàng . những việc cô làm thực sự quá đáng, nếu Quách Nhất Đạt ở đây thì biển hiệu của nàng tháo mất . Ta xả giận thì còn thể thống gì nữa.
“Ai thèm ngươi, đồ hổ!” – vẻ lạnh lùng gương mặt Đới Khiết Oanh giờ hóa thành phẫn nộ – “Ta chẳng chút tình ý nào với ngươi cả, hừ, chỉ hủy diệt ngươi thôi!”
Ồ hô, còn hủy diệt cơ ? Mơ quá đấy! Giờ Quách Nhất Đạt ở đây, chỉ với cái đám tép riu của cô , đến tháo cái biển hiệu còn chẳng xong, huống chi là hủy diệt ?
Ngay lúc đang định đuổi cô thì đột nhiên, ở đầu con hẻm xuất hiện một chiếc xe sang trị giá hàng triệu tệ. Từ xe bước xuống một mỹ nhân mà từng gặp bao giờ.
Lại là xe sang, là mỹ nữ, rốt cuộc gần đây trúng vận gì thế? Tìm làm gì? Đến xăm ?
Ngay khoảnh khắc đó, ngờ Đới Khiết Oanh thốt lên một câu:
“Chị Hồ Tĩnh?!”
Người phụ nữ … Đới Khiết Oanh quen ?