HOA VĂN QUỶ DỊ - Chương 74: Kết thúc

Cập nhật lúc: 2025-07-16 10:31:03
Lượt xem: 80

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/7V5SZ1h2sF

Ổ Truyện và đội ngũ Tác giả/Editor xin chân thành cảm ơn!

Những lời của Dương Mỹ khiến cả lạnh buốt. Ta cứ nghĩ sự xuất hiện của Trương Hiểu thể khiến chuyện xoay chuyển đôi chút, ngờ cô vẫn thể buông bỏ oán niệm.

Giết sạch cả làng, trở thành chấp niệm sâu nhất trong lòng cô !

“Cô ôm Trương Hiểu ?” – Đột nhiên, Tô Vũ lên tiếng hỏi.

Dương Mỹ sững , điên cuồng gật đầu, rằng cô , trong mơ cũng , Trương Hiểu là yêu nhất. Nếu ôm Trương Hiểu một nữa, cho dù tan thành tro bụi cũng cam lòng.

Tô Vũ tiếp: “Nếu cô thật sự ôm Trương Hiểu, thì buông bỏ sát niệm. Khi oán niệm tan, cô thể chạm .”

Dương Mỹ c.h.ế.t lặng, ánh mắt quanh các đạo phù khắc vách giếng, nét mặt do dự, đang nghĩ gì.

lúc , âm hồn của Trương Hiểu bắt đầu nhấp nháy yếu ớt, càng lúc càng mờ , như thể sắp tan biến .

“Tiểu Mỹ, hãy sống hạnh phúc nhé!” – Trương Hiểu mỉm , âm hồn bắt đầu tan dần.

“Dì Mỹ, đầu , nhị thúc tuyệt đối thấy cô trở thành như . Buông bỏ sát nghiệp, mới thể siêu thoát!” – Lão Trương nước mắt giàn giụa, âm hồn đang tan biến của nhị thúc, sang Dương Mỹ đầy oán niệm, lẽ đau lòng nhất lúc chính là .

“Không… ôm một cái, đừng … Dù thế nào, cũng ôm cuối.” – Dương Mỹ bắt đầu hoảng loạn khi Trương Hiểu đang dần biến mất.

“A—!”

Dương Mỹ ngửa đầu hét dài, phát một tiếng thét quỷ dị khiến sởn gai ốc. Ta thấy một luồng khí đen từ bay vút lên trời, đó tất cả các đặc điểm lệ quỷ đều biến mất, chỉ còn  một cô gái dịu dàng như hàng xóm nhà bên.

Phù chú vách giếng đều biến mất, luồng ánh sáng vàng cũng  còn lóe sáng, như thể thành sứ mệnh cuối cùng của .

Dương Mỹ mặc áo trắng tinh khôi, chậm rãi bước khỏi giếng. Lúc   còn oán khí,  còn sát khí, bọn cũng  còn sợ cô nữa.

“Hiểu ca!” – Dương Mỹ rưng rưng nước mắt, cuối cùng cũng lao lòng Trương Hiểu.

đáng tiếc, đúng khoảnh khắc đó, âm hồn Trương Hiểu biến mất, Dương Mỹ ôm hụt .

“Tiểu Mỹ, hãy sống hạnh phúc nhé.” – Âm hồn Trương Hiểu một nữa, tan biến còn dấu vết. Trên lão Trương, hình xăm hoa Bỉ Ngạn trở nên xám xịt, kỳ lạ là lá đó rụng sạch, nhưng  nở một đóa hoa, trông như thật. Không chỉ , mà cả A Tinh Lùn và Tô Vũ cũng thấy vô cùng kinh ngạc.

“Hiểu ca…” – Dương Mỹ ngẩn đất, hai tay nâng lấy những điểm sáng còn sót khi âm hồn tan biến. “Xin …”

Cuối cùng, Dương Mỹ mỉm – nụ của một buông bỏ tất cả. Cô ngẩng đầu lên bầu trời, hóa thành một làn khí đen, từ từ tiêu tán.

Chuyện rốt cuộc vẫn để tiếc nuối –  hữu tình thể nên duyên, đến cái ôm cuối cùng cũng thành, nhưng Dương Mỹ  buông bỏ. Chuyện ở mộ chồn vàng cũng từ đó trở thành dĩ vãng.

Diễn biến của sự việc đổi quá bất ngờ, ngay cả cũng ngờ sẽ kết thúc theo cách . Ta cứ tưởng Dương Mỹ sẽ thoát  tắm m.á.u cả làng, ai ngờ… lẽ cô  thật sự thấu chuyện.

Sau khi Dương Mỹ biến mất, Tô Vũ bỗng lật mắt ngất xỉu, vội cõng cô xuống núi. kỳ lạ là lão Trương cùng, mãi đến khi bọn đến đường cái, mới nhận   và con chồn vàng đều ở núi.

Về đến cửa tiệm, gọi Tô Tình đến giúp Tô Vũ xử lý vết thương. Dù cũng là vết thương do quỷ gây , A Tinh Lùn trong đó tà khí, bác sĩ bình thường xử lý nổi, nên đưa đến bệnh viện.

Sau khi Tô Tình đến, cô dùng bùa vàng và các đạo cụ để xử lý vết thương, mới băng bó .

[Truyện được đăng tải duy nhất tại otruyen.vn - https://otruyen.vn/index.php/hoa-van-quy-di/chuong-74-ket-thuc.html.]

Sáng hôm , tài khoản của chuyển thêm mười lăm vạn, là lão Trương chuyển đến – giữ đúng lời hứa. đó   bao giờ cửa tiệm nữa.

Lần cuối gặp là vài năm , tại một con phố nhỏ. Hắn hai mắt đờ đẫn, ngây ngô xổm đất ăn xin, và  còn nhận nữa.

Ta , mắt còn là Lão Trương nữa. Có lẽ... cũng rời . Sống thêm ba mươi năm, đối với , chẳng qua là thêm ba mươi năm đau khổ. Người mặt bây giờ, chính là đứa con ngốc của trưởng thôn năm xưa.

Ta gì, chỉ lặng lẽ ném bát của hai trăm tệ xoay rời . Còn con chồn vàng , cũng còn tin tức gì về nó nữa. Có lẽ, nó  mãi mãi ở ngọn núi .

Quay hiện tại — Sau khi Tô Vũ tỉnh dậy, thấy băng gạc và bộ quần áo sạch , cô theo bản năng ôm chặt lấy chính , khuôn mặt thoáng hiện chút đỏ ửng.

“Anh Đường... đêm qua... là giúp băng bó vết thương ?” – Tô Vũ e thẹn hỏi .

Ta chọc ghẹo cô một chút, nên đáp: “Ừ, còn ai đây nữa? Ở đây ngoài thì chỉ A Tinh Lùn, tay chân ngắn, chẳng lẽ để làm?”

Tô Vũ cúi đầu thẹn thùng, còn với : “Cảm ơn Đường, vất vả cho . Chỉ là... bộ quần áo ...”

“Cũng là đấy. Hết cách , bộ đầy máu, thể mặc .” – Ta tiếp tục bịa chuyện, chỉ xem phản ứng của cô .

“Cái đó...” – Mặt Tô Vũ càng đỏ hơn – “Vậy... Đường, ... thấy...”

“Ừ, thấy hết . Cũng hết cách, chẳng cố ý…”

“Thấy ông nội nhà thì !” – Một giọng vang lên lưng, giật thì thấy Tô Tình chẳng từ bao giờ xuất hiện. Cô giơ chân đá mạnh m.ô.n.g một cú, suýt nữa vững.

Mẹ kiếp, cùng một sinh , tính cách khác đến thế? Một cú đá suýt tiễn về trời, lực cũng quá khủng .

Tô Tình trừng mắt , như thể g.i.ế.c .

Hiện giờ, hai chị em nhà họ Tô đang cạnh , trông như hai giọt nước, nếu nhờ sự khác biệt về tính cách, thật sự phân biệt nổi ai là ai. Vấn đề là… cả hai đều xinh như hoa như ngọc, nếu đêm nào đó ôm trái ôm , thì c.h.ế.t cũng cam lòng.

Tiếc , khổ. Năm xưa cũng suýt nữa một cặp song sinh, nhưng ... hu hu, ông trời đúng là thứ khốn kiếp.

“Em gái, thể đối xử thô lỗ với Đường như ? Nhờ hình xăm của , chúng mới thoát vận rủi mà.” – Tô Vũ nhẹ nhàng .

Tô Tình mỗi đêm đều gặp cùng một cơn ác mộng, xăm Kẻ ăn giấc mơ cho cô . Tô Vũ thì nguyền rủa thể thấy ánh sáng, xăm Đồng tử ba mắt cho cô . Vấn đề của cả hai đều giải quyết hảo.

“Nhờ nhị cái gì chứ, làm công . Hừ, tên chuột c.h.ế.t mà còn đòi tôn trọng ? Hồi nãy còn định giở trò với chị nữa đấy!” – Tô Tình hừ lạnh.

Ta vội vàng giải thích: “Ây, cô hiểu nhầm . Ta chỉ đùa với cô Tô Vũ chút thôi mà.”

“Ha! Với chị thì gọi ‘cô Tô Vũ’, còn với thì là ‘sư tử cái’? Bộ ngươi ăn đòn hả?” – Tô Tình giơ nắm đ.ấ.m định đập , may mà Tô Vũ kịp thời ngăn .

“Đừng thất lễ, dù gì em cũng là con gái mà.” – Tô Vũ nhẹ nhàng ngăn cản.

“Hừ!” – Tô Tình dậm chân, tức đến trợn trắng mắt, nhưng ở mặt chị gái thì cô tiện nổi nóng.

“Đợi chị , xem xử ngươi thế nào.” – Tô Tình lầm bầm lưng, mắt vẫn rời nửa giây.

Loading...