HOA VĂN QUỶ DỊ - Chương 73: Âm hồn đến rồi

Cập nhật lúc: 2025-07-16 03:28:23
Lượt xem: 78

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/7V5SZ1h2sF

Ổ Truyện và đội ngũ Tác giả/Editor xin chân thành cảm ơn!

Ta vốn tưởng rằng Tô Vũ đánh lén Dương Mỹ, khiến cơ thể quỷ của cô thương nặng như , chắc sẽ thể thu phục, dù thắng nổi thì cũng ngang cơ chứ. Nào ngờ Tô Vũ  đẫm m.á.u bò lên, đối thủ.

Hóa  Dương Mỹ thực sự quá đáng sợ, khó trách đến cả cao tăng cũng bó tay, thà hy sinh mười năm tuổi thọ để phong ấn cô còn hơn đối đầu trực diện.

Chạy ! Oán khí của cô nặng quá, trừ khi sư phụ hoặc đại sư đến, chứ địch !” – Tô Vũ lên khỏi miệng giếng, liền hét lên với chúng .

“Chạy! Mau chạy !” – A Tinh Lùn nhanh chóng siết chặt dây thắt lưng, là đầu tiên tư thế chuẩn chạy.

Phong ấn giếng vẫn phá, chạy vẫn còn kịp. đúng lúc , lão Trương bất ngờ dừng , chỉ tay về phía bên , :

Nhị thúc… nhị thúc đến !

Má nó,  chứ!? Cả đêm gọi hồn lên, chậm chậm, muộn muộn, xuất hiện đúng lúc !

lão Trương  dối – chỉ thấy hình xăm tỏa  ánh sáng kỳ dị, ánh sáng chiếu đến một điểm gần đó. Ngay khoảnh khắc đó, một bóng mờ ảo hiện lên, trong ánh sáng, gần như trong suốt, nếu vầng sáng chiếu , chắc chẳng ai trông thấy nổi.

Âm hồn!?” – Tô Vũ kinh ngạc kêu lên.

Không thể nào… âm hồn vốn thể gọi , càng thể thấy bằng mắt thường.

Ánh mắt cô dán chặt hình xăm hoa Bỉ Ngạn  lão Trương, đầy nghi hoặc:

Quỷ văn... quả nhiên quá thần kỳ. Đây là thứ hai phá vỡ nhận thức của .

Ta đoán, đầu tiên khiến cô chấn động chính là quỷ văn xăm cho cô – Ba Mục Đồng Tử.

lúc đó, Dương Mỹ xuất hiện! Cô tóc tai bù xù, bò ngang miệng giếng như một con nhện khổng lồ. Ánh sáng vàng một nữa lóe lên, nhưng   thể đánh bật , mà cô cũng  thể thoát ngoài – hiểu, phong ấn   đến giới hạn, chỉ còn chút sức lực cuối cùng mà thôi.

Oa ——!!!

Dương Mỹ phát một tiếng quỷ thét rợn , lập tức cả ngọn núi mồ rung chuyển, từng ngôi mộ như đang run rẩy, như thể cả đám xác c.h.ế.t bên trong đều đang sợ hãi cô .

Tạm thời cần sợ, phong ấn ít nhất còn cầm cự một hai tiếng.” – Dù thế, Tô Vũ vẫn giữ kiếm gỗ đào ngực, đầu ngón tay kẹp chặt lá bùa vàng.

Thật may vì đến là Tô Vũ, nếu đổi là Tô Tình, e rằng bọn  chết sạch đó . Dù đánh , nhưng Tô Vũ vẫn đủ bản lĩnh để kéo dài thời gian.

Tiểu Mỹ.” – Bỗng bóng mờ ảo lên tiếng, chính là âm hồn của Trương Hiểu.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại otruyen.vn - https://otruyen.vn/index.php/hoa-van-quy-di/chuong-73-am-hon-den-roi.html.]

Ngay khoảnh khắc đó, Dương Mỹ khẽ động một cái, mái tóc cô bắt đầu rũ xuống, một nữa che khuất gương mặt lệ quỷ dữ tợn.

Con tiện nhân , giở trò!?” – Dương Mỹ trở nên cảnh giác, lạnh lùng đầu về phía Tô Vũ, gầm lên giận dữ.

Ai giở trò!? Đây chính là hồn của Trương Hiểu, chẳng lẽ cô nhận ?” – Ta lập tức đáp lời.

Hiểu ca…” – Giọng Dương Mỹ dịu dàng trở , cô   chằm chằm âm hồn Trương Hiểu, tư thế bò kỳ quái dần biến mất, cơ thể từ từ  thẳng, như thể lơ lửng ngay miệng giếng.

Tiểu Mỹ… sẽ cưới nàng về nhà, ?” – Âm hồn Trương Hiểu dịu dàng .

Ta cau mày, khẽ hỏi A Tinh Lùn: “Hồn vấn đề ? Sao chuyện cứ như máy móc thế?”

A Tinh Lùn đáp rằng âm hồn là linh hồn thật sự, thực chất chỉ là một phần ký ức, tương tự như nguyên lý của băng ghi hình. Những lời Trương Hiểu đang , đều là những gì từng .

Thế thì tiêu . Mấy thứ tuy thể chạm đến trái tim của Dương Mỹ, nhưng như thì thể độ hóa cô ? Chẳng lẽ chỉ một cuộn băng ký ức là đủ để hóa giải oán hận trong lòng cô ? Ta cứ tưởng âm hồn sẽ tác dụng gì to lớn lắm, hóa vị cao tăng tính sai ?

Nếu quỷ văn tác dụng gì, thì việc vị cao tăng tìm đến từ đầu chính là sai .

“Ừm, ... Ta mơ cũng , mơ cũng ... Hiểu ca, hu hu... chúng dù sống c.h.ế.t cũng ở bên …” – Dương Mỹ bỗng bật . tiếng của quỷ sắc nhọn, đầy tà khí, khiến Tô Vũ nhắc bọn bịt tai , nếu thể chảy m.á.u bảy khiếu.

Tiếng của oán quỷ cực kỳ nguy hiểm, thường thể lung tung. Có những con quỷ chỉ cần dựa âm thanh là đủ dọa c.h.ế.t hoặc mê hoặc tâm trí.

Dương Mỹ kích động liền định lao khỏi giếng để ôm lấy Trương Hiểu, nhưng phong ấn vẫn còn, cô chạm bật trở .

“Thả ! Hiểu ca! Hiểu ca…” – Dương Mỹ gào lên, vùng vẫy dữ dội, nhưng vô ích. Tô Vũ , phong ấn đó ít nhất còn giữ một tiếng nữa.

“Tiểu Mỹ, nàng mãi mãi là dịu dàng, xinh nhất trong lòng . Nàng là cô gái mà yêu thương nhất. Ta mong nàng mãi mãi đừng đổi.” – Trương Hiểu một câu, nhưng vẫn cứng nhắc, y như một đoạn ghi hình tua . A Tinh Lùn sai, âm hồn ý thức, chỉ là một đoạn ký ức lặp .

Thế nhưng câu khiến Dương Mỹ xúc động mãnh liệt hơn. Cô sững , lặng lẽ trong hổ thẹn: “Xin , Hiểu ca… Ta thể là cô gái mà yêu thương nhất nữa … xin thể… đôi tay nhuốm đầy m.á.u tươi…”

“Dì Mỹ, đầu ! Ba mươi năm , con xin dì đừng tiếp tục g.i.ế.c chóc nữa. Những chuyện qua… hãy để nó trôi qua !” – Lão Trương bất ngờ quỳ rạp xuống đất, hướng về phía Dương Mỹ mà .

Dương Mỹ ngẩn , lão Trương quỳ đất, ánh mắt phần mơ hồ. Mấy giây , cô mới hỏi: “Ngươi là Trương Hành?”

Trương Hành đổi xác thành của thằng ngốc, nên Dương Mỹ tất nhiên thể nhận ngay .

Lão Trương – tức Trương Hành – gật đầu như điên, tiếp tục khuyên Dương Mỹ đừng tiếp tục làm điều ác nữa.

Lúc Dương Mỹ đôi tay , khẽ run lên. Cô buồn bã : “ cam tâm… thể buông bỏ thù hận… g.i.ế.c sạch bọn chúng… bọn chúng đáng chết… tưởng trốn ba mươi năm là thể sống yên ? Không ! Ta oán hận! Không ai trong chúng xứng đáng sống!”

Loading...