HOA VĂN QUỶ DỊ - Chương 72: Ngươi đã chết rồi
Cập nhật lúc: 2025-07-16 03:17:22
Lượt xem: 77
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/7V5SZ1h2sF
Ổ Truyện và đội ngũ Tác giả/Editor xin chân thành cảm ơn!
Lưỡi của Dương Mỹ như dây cao su, quấn chặt lấy cổ Tô Vũ, như siết c.h.ế.t cô tại chỗ.
“Hoả Thần Chúc Dung mượn pháp – Thiên Hỏa trừ tà!”
Tô Vũ hoảng hốt, cô quát lớn một tiếng, lá bùa vàng nơi đầu ngón tay lập tức hóa thành một con rắn lửa, đốt cháy lưỡi Dương Mỹ thành hai đoạn.
“Ngươi , để đối phó với cô .” – Tô Vũ với .
“Vậy phiền cô .” – Ta xong liền vội vã trèo về phía miệng giếng. Ta bắt ma, ở cũng chẳng giúp gì, chi bằng chạy trốn càng sớm càng .
“Lừa chạy? Không dễ !” – Dương Mỹ gầm lên giận dữ, mái tóc dày của nàng lập tức hóa thành từng con rắn đen dữ tợn, lao theo men theo vách giếng.
Ta sợ đến mức run lẩy bẩy, bò càng lúc càng nhanh. Tô Vũ lập tức rút kiếm gỗ đào lưng, c.h.é.m rụng bộ rắn đen bám theo vách giếng.
Những con rắn rơi xuống đất, giật giật mấy cái hóa thành một đống dòi bọ ghê tởm, chứ biến thành tóc như ban đầu.
Ta dám thêm nữa, dốc bộ sức lực bò lên miệng giếng. Khi gần tới nơi, A Tinh Lùn và lão Trương vươn tay xuống kéo, mượn lực nhảy lên một cái, cuối cùng cũng thoát ngoài.
Chết tiệt, cuối cùng cũng ! Đáy giếng đó u ám đáng sợ, suýt nữa thì nữ quỷ cưỡng h.i.ế.p – chuyện thực sự nhục nhã tả nổi.
Bên ngoài, ngoài lão Trương và A Tinh Lùn, còn một tấm da và một con chồn vàng. Con chồn phát tiếng kêu “chít chít”, nhưng trói chặt như đòn bánh tét, nhúc nhích nổi. Mắt nó bịt kín bởi một lá bùa vàng.
Lão Trương kể rằng một cô gái xuất hiện, chỉ ba chiêu thu phục con chồn vàng, bịt mắt nó bằng bùa, bảo rằng mắt nó tà môn, , kẻo trúng tà.
Đạo hạnh của Tô Vũ quả nhiên cao hơn Tô Tình nhiều, con chồn vàng chẳng là gì với cô . Chỉ rõ liệu cô thể thắng nữ quỷ trong giếng . Theo lý mà , một kiếm ban nãy chắc khiến Dương Mỹ thương, nên khả năng thắng của Tô Vũ cao.
Dưới đáy giếng liên tục vọng lên âm thanh giao đấu, gió âm từng đợt thổi ngược lên, nhưng Tô Vũ vẫn xuất hiện.
Lúc bước tới chỗ con chồn vàng, đá cho nó một cú, hỏi:
“Ngươi đấy?”
Nó chỉ tiếp tục “chít chít” mấy tiếng, rõ ràng . Chẳng lẽ chuyện, nó khoác da ? Đạo hạnh của nó cũng quá cao, cách xa trình của “hoàng tiên thật sự” vùng phía Bắc – nơi đó còn truyền thuyết rằng hoàng tiên hóa thành mỹ nam để dụ con gái, dùng xong là ăn luôn, chứ chẳng ai thèm trộm gà. Vì chẳng ai dám chọc hoàng tiên, chỉ thờ thì còn .
Ta bảo A Tinh Lùn phủ da cho nó, nhưng đừng cởi dây trói, càng gỡ lá bùa vàng mắt, vì chuyện cần hỏi, khả năng nó .
A Tinh Lùn nghi hoặc, nhưng vẫn làm theo. Quả nhiên, khoác da , con chồn .
“Thả ! Thả !” – Con chồn vàng ngừng gào rú.
“Im! Còn ồn nữa là thịt ngươi nhắm rượu luôn bây giờ!” – Ta đá cho nó một cú, nó mới chịu ngoan ngoãn hơn, nhưng thể vẫn giãy giụa. Vô ích thôi, sợi dây to và chắc, trói hổ cũng thoát nổi.
“Trả lời – ...” – Ta chỉ lão Trương:
“Hắn là thằng ngốc nhà trưởng làng ?”
Con chồn vàng lập tức ngừng giãy giụa, cũng gì nữa. Ngược , lão Trương thì kích động tột độ, túm lấy cổ áo gào lên:
“Ý là gì!?”
Ta gạt tay , lạnh lùng hỏi :
“Ngươi họ Trương, bảo bọn gọi ngươi là lão Trương là . rốt cuộc ngươi tên thật là gì?”
“Ta tên là... tên là...” – Lão Trương ôm đầu:
[Truyện được đăng tải duy nhất tại otruyen.vn - https://otruyen.vn/index.php/hoa-van-quy-di/chuong-72-nguoi-da-chet-roi.html.]
“Ôi, đầu đau quá… Ta tên là gì nhỉ? Nhị thúc họ Trương, tên là Trương Hiểu, chắc cũng họ Trương… nhưng là Trương gì?”
Lão Trương ôm đầu lắc điên cuồng, như thể đau đớn đến cực độ. ngay cả tên của mà cũng nhớ nổi.
“Còn nữa, ngươi năm nay hơn ba mươi, nhưng ngươi rõ ràng là hơn bốn mươi, thậm chí gần năm mươi! Có già thì cũng thể già quá mức thế .” – Ta tiếp.
Lão Trương hoang mang. Hắn đờ , ngừng tự hỏi bản là ai. Hắn ôm đầu gào thét, như làm dịu cơn đau đầu.
vô dụng – vẫn nhớ nổi, cũng trả lời bất kỳ câu hỏi nào của .
“Ngươi tên là Trương Hành.” – Con chồn vàng bỗng lên tiếng.
Nghe xong, lão Trương như bừng tỉnh. Hắn mừng rỡ với :
“ ! Ta nhớ ! Ta tên là Trương Hành, ha ha! Ta nhớ !”
“. Không ngươi nhớ , mà là nó cho ngươi .” – Ta chỉ con chồn vàng, lạnh lùng .
Gương mặt đầy hân hoan của lão Trương , một nữa trở nên u ám. Hắn còn mờ mịt hơn cả .
“Khai , chắc chắn ngươi rốt cuộc xảy chuyện gì.” – Ta đá con chồn vàng một cái, nhưng cú đá nhẹ, bởi vì nó còn giãy giụa cố chấp nữa.
Khoảng một phút , con chồn vàng mới thở dài, kể sự thật.
Thì , lão Trương c.h.ế.t từ lâu . Sau khi nhị thúc – Trương Hiểu – chết, từng cứu Dương Mỹ, nhưng con trai cả của trưởng làng phát hiện, lôi sông nhấn đầu xuống nước để “phạt”. Ai ngờ kẻ đó tay quá mạnh, khiến lão Trương c.h.ế.t đuối tại chỗ.
đêm hôm đó, Dương Mỹ hóa thành lệ quỷ, g.i.ế.c sạch nhà trưởng làng, chỉ tha cho tên ngốc .
Tên ngốc vốn thiếu mất một hồn, tuy chết, nhưng dọa cho hồn bay phách lạc, hai hồn còn cũng rời .
Lúc , con chồn vàng hy sinh một nửa pháp lực và hai mươi năm tuổi thọ, nghịch thiên cải mệnh, đánh hai hồn còn của lão Trương thể tên ngốc.
Chỉ đánh hai hồn, vì âm hồn – tức hồn lưu giữ ký ức – mất, thể tìm . Vì , lão Trương mất trí nhớ, nhớ tên , nhớ từng là ai, càng chết.
Lão Trương bây giờ, linh hồn là , nhưng xác là của tên ngốc nhà trưởng làng. Thân thể gốc của , mục nát từ lâu.
Nghe xong, cả lẫn lão Trương đều sững sờ thốt nên lời. Lão Trương há hốc miệng, nhưng phát nổi một âm thanh, gì.
Chuyện quá mức huyền ảo, kể từ miệng một con chồn vàng, thể tin ?
Ta suy nghĩ một lúc, lựa chọn tin lời nó. Không chỉ vì nó lý do gì để bịa đặt, mà còn vì hiện tượng kỳ quái đây kết nối logic – lời con chồn vàng trùng khớp.
Lão Trương chết, nhưng linh hồn vẫn là chính , chỉ là xác thuộc về khác – tất cả đều hợp lý, kể cả chuyện vẻ ngoài già hơn tuổi.
Đối với lão Trương, cú sốc quá lớn, nhất thời thể tiếp nhận, cũng phản ứng nổi. lập tức với :
“Ta vì ngươi thể gọi hồn nhị thúc ngươi – bởi vì ngươi căn bản cháu ! Đổi cách gọi , đừng gọi là nhị thúc nữa, gọi thẳng là Trương Hiểu – nhanh lên!”
Trên hình xăm hoa Bỉ Ngạn, vẫn thể thông linh gọi hồn – tuy hiệu quả mạnh bằng nhân ruột thịt, nhưng dù cũng thử. Ta chắc Tô Vũ thể thắng đó. Dựa tình huống , Trương Hiểu đối với Dương Mỹ quan trọng, nếu gọi hồn , chuyện thể đổi .
Ta lão Trương tiếp thu lời con chồn vàng , nhưng lời thì . Hắn lập tức mộ chồn, lớn tiếng gọi tên Trương Hiểu.
lúc , một thanh kiếm gỗ đào bay vụt lên, ngang miệng giếng. “Cộp cộp cộp!” – Vài tiếng vang lên, Tô Vũ từ đáy giếng nhảy vọt lên, chộp lấy thanh kiếm bật hẳn ngoài miệng giếng.
“Mau chạy! Con lệ quỷ đó quá lợi hại, dù thương nhưng vẫn đấu cô !” – Tô Vũ đẫm máu, lên khỏi giếng liền thốt lên như .