HOA VĂN QUỶ DỊ - Chương 71: Động phòng

Cập nhật lúc: 2025-07-16 01:32:51
Lượt xem: 80

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/7V5SZ1h2sF

Ổ Truyện và đội ngũ Tác giả/Editor xin chân thành cảm ơn!

Hôn môi với nữ quỷ, cảm giác thực sự kỳ lạ – lành lạnh, giống như đang l.i.ế.m một que kem, còn mang theo một mùi thơm nhẹ nhàng.

Lúc phản ứng thì muộn nụ hôn đầu tiên của  cứ như lấy mất... bởi một nữ quỷ, mà còn là một nữ quỷ vẻ ngoài khá thuần khiết.

Khi đó đầu óc rối tung, làm gì. Đến lúc tỉnh táo thì... chuyện xong .

“Hiểu ca, bây giờ... chúng động phòng chứ?” – Dương Mỹ lau vết son đỏ môi, rõ ràng cô   hài lòng với biểu hiện của . vấn đề là...   làm gì  mà hài lòng?

Má nó, động phòng nhanh ? Nữ quỷ gì mà hấp tấp dữ !

Ta bảo là... trò chuyện chút ? Vừa mới gặp gươm đao vung vẩy, cần vội thế ?

Đây là giới hạn cuối cùng của , giữ lấy. Lần đầu tiên của   thể để mất cho một nữ quỷ chứ? Dù nó chẳng đáng bao nhiêu. Mà Tô Vũ ? Ta chẳng thể cầm cự thêm bao lâu nữa.

Dương Mỹ cúi đầu, e thẹn đung đưa đôi chân thon dài:

“Được thôi, chuyện gì?”

Ta nghĩ một lúc, bảo:

“Chúng về chuyện xảy khi ... c.h.ế.t nhé?”

Ý là: khi Trương Hiểu chết, Dương Mỹ trải qua những gì? Tuy từng lão Trương kể, nhưng vẫn chính miệng cô   .

Khuôn mặt Dương Mỹ lập tức trầm xuống. Vốn trắng bệch như giấy, nay càng trắng hơn, đến mức son phấn cũng che nổi. Cô như thể nhớ chuyện kinh hoàng nào đó. Ta lo cô  sẽ nổi điên, mà nếu thế thật... xong đời.

Ta tự vả mồm. Cái miệng thối của đúng là đáng đánh!

hình như Dương Mỹ kiềm chế . Đôi mắt cô  bắt đầu hóa đỏ rực, chằm chằm . Bất chợt, như thấy ký ức bên trong mắt của cô ...

Thì cái c.h.ế.t của Trương Hiểu, vẫn còn nhiều chuyện xảy đơn giản như lời lão Trương .

Đêm hôm đó, con trai cả của trưởng làng dẫn theo một đám côn đồ đến bên giếng – chúng đến để trả thù!

Đêm , Dương Mỹ tra tấn tàn bạo đáy giếng. Tên con trưởng làng đúng là súc sinh, đám đó xếp hàng làm n.h.ụ.c Dương Mỹ đến tận sáng.

Trời hửng, trưởng làng đến, dẫn thêm theo.

Dương Mỹ khiến nhà mang nhục, nên bọn ác nhân chẳng coi cô  là con , chỉ hành hạ cô mới khiến chúng hả .

Người duy nhất còn chút nhân tính là thằng con ngốc của trưởng làng. Hắn mang nước và thức ăn xuống cho Dương Mỹ, còn gọi cô  là vợ. Dương Mỹ như phát điên, gào thét đuổi , khiến tên ngốc sợ quá mà chạy mất.

Nhìn thấy gương mặt thằng ngốc đó, run lên, trong đầu như tiếng sét nổ vang.

Đó là trí nhớ của Dương Mỹ? Tên ngốc nhà trưởng làng đó...

Rõ ràng là... lão Trương!

Không thể nào! Lão Trương chẳng là cháu của Trương Hiểu ???

Ta đột nhiên nhớ – lúc rời khỏi làng, bọn ma đều “thằng ngốc về ”, còn lão Trương thì bảo thấy linh hồn của .

Rõ ràng gì đó … chẳng lẽ… lão Trương lừa ?

Ta mang theo nghi ngờ tiếp tục khi thằng ngốc rời , một đứa trẻ tám chín tuổi xuất hiện. Nó nức nở bên miệng giếng:

“Dì Mỹ ơi... nhị thúc... nhị thúc c.h.ế.t ... hu hu...”

Dương Mỹ lúc bệt đáy giếng. Nghe tin, cô  như phát điên thực sự.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại otruyen.vn - https://otruyen.vn/index.php/hoa-van-quy-di/chuong-71-dong-phong.html.]

Những hình ảnh tiếp theo vô cùng đẫm m.á.u – đó là những ký ức trực tiếp nhất của Dương Mỹ. Trong đầu nàng chỉ còn  giết chócoán hận, cùng với những ngày tháng đen tối  giam cầm giếng sâu.

Có một cảnh khá mờ, nhưng vẫn lờ mờ nhận – khi g.i.ế.c cả nhà trưởng làng, Dương Mỹ hình như tha cho tên ngốc . Nghĩa là... nhà trưởng làng diệt sạch. Thằng ngốc đó vẫn còn sống.

Khoan … đứa trẻ gọi nàng là “dì Mỹ”, rằng nhị thúc chết... mới đúng là lão Trương! Vì “nhị thúc c.h.ế.t ” – tức là Trương Hiểu.

khuôn mặt đứa trẻ đó...  giống lão Trương hiện tại, giống hệt thằng ngốc nhà trưởng làng!

Không lẽ...

Ta đột nhiên nảy một ý nghĩ táo bạo, nhưng càng thấy khó hiểu. Tại lão Trương trở thành thằng ngốc nhà trưởng làng? Rõ ràng những gì , những trải nghiệm của … là của đứa bé  cơ mà?

Ngay lúc còn đang hoang mang, ký ức biến mất. Ta giật một cái, trở thực tại.

“Giờ thì   hiểu… vì oán khí trong sâu như ?” – Dương Mỹ , đôi mắt đỏ như máu, khuôn mặt dữ tợn, tóc dựng ngược lên. Làn oán khí đó thể nuốt chửng cả .

Quá khủng khiếp! Nếu Dương Mỹ phá phong ấn mà thoát ngoài... ai cản nổi cô ! Ngay cả Tô Vũ, cũng bắt đầu nghi ngờ liệu đối phó nổi . Nữ quỷ cấp bậc đủ khiến khác phát lạnh cả xương sống.

mà, những gì cô  trải qua... khiến đau lòng.

Dân làng đó đúng là đáng chết. Rõ ràng là tên con trưởng làng gây tội ác, đổ tội cho Trương Hiểu, hại   mất mạng. Còn Dương Mỹ thì giam đáy giếng, chịu đủ tra tấn.

Nếu đổi ... e rằng cũng thành lệ quỷ mà tàn s.á.t cả làng.

Ngay lúc đó, giọng của Tô Vũ vang lên.

“Ôm cô ! Ôm thật chặt! Đừng buông !”

Ta hiểu chuyện gì, nhưng vẫn làm theo bản năng – ôm chặt lấy Dương Mỹ lòng.

“Hiểu ca, nhất...”

Dương Mỹ nép lòng , vẻ mặt hạnh phúc vô cùng. Gương mặt dữ tợn khi nãy biến mất, đó là một nụ ngọt ngào.

“Vạn tông phá tà, càn khôn mượn pháp – !”

Chỉ thấy một tiếng chú ngữ vang lên, lưng Dương Mỹ bất ngờ phóng một thanh kiếm nhỏ gấp từ bùa giấy, thanh kiếm phát ánh sáng vàng rực, lao thẳng tới lưng cô .

Lúc , Dương Mỹ khẽ cau mày, dường như phát hiện điều gì, lớn tiếng quát:

Ai đó!?

Hiểu ca, mau chạy !” – Dương Mỹ định đẩy , nhưng vẫn ôm chặt cô , chịu buông. Dương Mỹ thế mà  né tránh, chỉ lặng lẽ nép lòng .

“Xoẹt!” – Một luồng kim quang xuyên thẳng qua cơ thể của và nàng từ lưng Dương Mỹ.

A…

Ta  làm , nhưng Dương Mỹ gào lên một tiếng thê lương. Khóe miệng nàng bắt đầu rỉ máu, sắc mặt đau đớn vô cùng.

Ngay lúc đó,  bộ ảo ảnh trong giếng biến mất – căn phòng tân hôn còn, cảnh vật trở với đáy giếng đen tối, và A Tinh Lùn thì  biến mất, đó là một mới xuất hiện: Tô Vũ.

Ngươi Trương Hiểu, ngươi là ai!?” – Đột nhiên, Dương Mỹ đẩy . Mái tóc cô  rũ xuống che kín mặt, gương mặt hiện rõ hung tướng, trông đáng sợ tột cùng. Bộ áo cưới đỏ  rực lên như m.á.u tươi, cả đáy giếng sát khí bao phủ, khiến nghẹt thở.

Hỏng ! Pháp thuật của Tô Vũ dường như  mất hiệu lực, Dương Mỹ  nhận Trương Hiểu.

Con tiện nhân, thằng nhãi ranh, hai đứa bọn bây dám lừa !! Aaa!!

Dương Mỹ điên cuồng vung hai tay,  sát khí bạo phát, tóc dựng từng sợi, khuôn mặt dữ tợn đến mức cả bảy khiếu đều rỉ máu, trái ngược với vẻ thuần khiết khi nãy.

Chỉ thấy cô  phun một cái lưỡi, dài như dây cao su, vươn dài vô tận,  siết chặt lấy cổ Tô Vũ

Loading...