HOA VĂN QUỶ DỊ - Chương 69: Rơi xuống giếng

Cập nhật lúc: 2025-07-15 01:38:29
Lượt xem: 76

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/7V5SZ1h2sF

Ổ Truyện và đội ngũ Tác giả/Editor xin chân thành cảm ơn!

Quái quỷ thật, nơi c.h.ế.t tiệt gì thế ? Rõ ràng lúc đầu còn một sống, mà giờ tất cả đều biến thành ma . May mà còn thoát . Nhìn tấm bia làng kỳ quái , chẳng nán thêm một khắc nào, lập tức rời . nghĩ đến nơi sắp đến, trong lòng bắt đầu thấp thỏm bất an.

“Ông chủ , đừng nhận mấy việc kích thích như thế nữa ? Tim chịu nổi .” – A Tinh Lùn thở dốc than vãn suốt dọc đường, còn giờ nhớ Tô Tình – con nhóc đó tuy mạnh, nhưng dù cũng là một thiên sư.

Ta bảo ngậm miệng mà giữ sức , lát nữa đến mộ chồn vàng còn kinh khủng hơn, giữ chút sức để mà chạy thì hơn.

A Tinh Lùn tuy vẻ vui, nhưng những lời chẳng sai, đành im lặng ngậm miệng.

Mộ chồn vàng cách cái đập cũng xa, ước chừng chỉ một cây , vì ngọn núi đó vốn gần làng .

Sau khi bộ hơn mười phút, cuối cùng bọn cũng tới  mộ chồn vàng đầy âm khí và u ám . Núi cao, nhưng lúc leo lên thì chân A Tinh Lùn run bần bật. Ta hỏi làm thế, bảo sợ – nơi đến cả gió lạnh cũng , khiến nghẹt thở, bồn chồn yên. A Tinh Lùn là do sát khí quá nặng, che lấp cả khí quỷ.

A Tinh Lùn còn hỏi : “Có đám ma trong làng dám đuổi theo ngoài ? Là bởi vì tất cả đều sợ chủ nhân núi . Kẻ ở trong giếng mới thực sự là thứ đáng sợ nhất. Trong bán kính một dặm quanh đây, thứ nào dám bén mảng gần.”

Ta bảo đừng tự dọa nữa, phong ấn vẫn phá, cùng lắm chỉ đối phó với con chồn vàng đó thôi. Có lão Trương ở đây, nó chắc chắn sẽ dám tay với bọn , đúng ?

Sau khi lên đến mộ chồn vàng, thấy từng ngôi mộ khắc hình chồn vàng, cùng với cái giếng đáng sợ .

Miệng giếng tối om khiến luôn cảm giác như thứ gì đó chực nhảy , nhưng im lặng đến rợn . Ta dám bước gần, vì luôn cảm thấy một đôi mắt âm u đáy giếng đang chằm chằm .

“Ngươi nên !”

Đột nhiên, một giọng đàn ông vang lên. Bên cạnh một tấm bia mộ treo một chiếc đèn lồng màu xanh lục. Ta đang trốn ở , nhưng tiếng thì rõ ràng gần.

“Tiểu Hoàng, Mỹ Di, các ngươi đừng hại nữa, dừng tay !” – Lão Trương khuyên nhủ đầy chân thành.

“Hừ, vô ích thôi. Không g.i.ế.c hết dân làng thì oán khí của nàng thể tiêu tan.” – Giọng đàn ông vang lên.

những còn đều dọn , tại vẫn tiếp tục thảm sát? Cái làng chẳng còn tồn tại nữa!” – Lão Trương .

“Họ sẽ . Trước họ từng lấp giếng, đều uống nước sông. Ta gieo oán khí của Dương Mỹ xuống sông, chỉ cần họ ngủ là sẽ mộng du về. Chỉ cần Dương Mỹ phá cái phong ấn c.h.ế.t tiệt …” – Gã đàn ông tiếp.

Nghe đoạn đối thoại, đoán đàn ông đang trốn chính là con chồn vàng. Nó khoác da của gã công nhân làm đập, hóa thành hình .

Lời khuyên của lão Trương cũng lay chuyển nó. Nó quyết tâm cùng Dương Mỹ g.i.ế.c sạch dân làng. Dù ba mươi năm trôi qua, món nợ đó, chúng vẫn tính cho bằng hết.

Oán khí tan, ba mươi năm qua chỉ chất chồng thêm.

Tất cả , đều chết!

Có lẽ... chỉ trừ mỗi lão Trương.

Ta : “Đừng phí lời với nó nữa, mau gọi nhị thúc của ngươi . Con chồn vàng cứng đầu chịu . Muốn gỡ chuông tìm buộc chuông. Nhất định gọi nhị thúc của ngươi đến.”

Lão Trương hiểu ý, gật đầu lập tức gọi nhị thúc. Trên mảnh đất mộ lạnh lẽo , tiếng gọi trong trẻo của ông vang vọng khắp nơi.

Ngay lúc đó, bùm một tiếng, miệng giếng phát một tia sáng vàng yếu ớt – chứng tỏ thứ gì đó trồi lên!

Tiếng gọi của lão Trương dường như đánh động thứ ở trong giếng. cô   trồi lên!

Lại bùm một tiếng nữa, miệng giếng rung lên, tia sáng vàng càng mờ nhạt hơn.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại otruyen.vn - https://otruyen.vn/index.php/hoa-van-quy-di/chuong-69-roi-xuong-gieng.html.]

Chúng ba đều hoảng hốt, lão Trương vội vàng im lặng. Nếu Dương Mỹ trồi lên ngay lúc , thì bọn làm ?

“Chạy ! Nếu cô   , ngươi cũng sẽ chết.” – Giọng âm u của con chồn vàng vang lên. Nó vẫn ẩn , chịu lộ diện.

“Thì cả lão Trương cũng trong danh sách của Dương Mỹ!” – A Tinh Lùn thì thầm.

lúc , còn ai quan tâm nữa? Lão Trương , nhưng và A Tinh chắc chắn sống nổi.

! Ta chợt nhớ lão Trương mang hoa Bỉ Ngạn dẫn hồn, mà Dương Mỹ cũng là một hồn ma, chẳng trách thứ trong giếng kích động đến thế.

“Đi thôi, mau lên!” – Ta và A Tinh lập tức kéo lão Trương bỏ chạy. Giờ cần nhanh trí, lùi thì lùi, rút về tính .

Hai ngươi !” – Đột nhiên, giọng tràn đầy sát khí. Từng ngôi mộ chồn vàng run lên bần bật, như thể những chiếc quan tài bên trong sắp nhảy bật .

Mẹ nó, đúng như đoán – con chồn vàng vẫn bắt bọn tế quỷ! Nơi thể ở nữa – rút!

Ta mặc kệ lão Trương, kéo chạy thục mạng. Miệng vẫn còn đang gọi “nhị thúc!”, trong khi tiếng động từ giếng ngày càng mạnh, ánh sáng vàng phát ngày càng dày đặc – nhưng càng lúc càng yếu

bọn mới chạy một đoạn thì đột nhiên, cùng A Tinh Lùn đồng loạt dẫm chân, cả hai như mất trọng lực mà rơi thẳng xuống .

Nơi bọn rơi xuống tối đen như mực, hình như là... một cái giếng...

Bịch một tiếng, hai đứa cùng rên lên một tiếng đau đớn, cơ thể cuối cùng cũng tiếp đất.

“Đây là chỗ nào , tiểu ông chủ?” – A Tinh Lùn hỏi. Tuy trong tối om, nhưng A Tinh ngay đối diện, thể cảm nhận .

Ta ngẩng đầu lên phía , lập tức cảm thấy rợn tóc gáy, mồ hôi túa như tắm. Mẹ nó... đây là một cái giếng! Là giếng thật !

Bọn hình như... rơi xuống giếng mất !

“Không thể nào! Rõ ràng là với ngươi đang chạy xuống núi mà, rơi giếng chứ?” – A Tinh Lùn hét lên, thể tin nổi. “Thế còn lão Trương ? Rõ ràng ba đứa chạy cùng mà? Người ?”

“Lão Trương?” – Lúc cúi đầu thứ đang ôm trong tay, lập tức kinh hoảng hét lên: “Chết tiệt! Bọn trúng chiêu con chồn vàng ! Vừa nãy thứ mà bọn kéo theo... hình như là lão Trương, mà là một khúc gỗ! Má ơi!”

Hai chứ? Mau trèo lên! Hai trúng tà , nãy ôm khúc gỗ mà lao thẳng giếng, gọi cỡ nào cũng tỉnh! Mau trèo lên! Nhanh lên!” – Tiếng lão Trương vang lên ngoài giếng, đầy lo lắng.

Chết tiệt, bọn thực sự trúng bẫy , còn rơi xuống giếng, con chồn vàng đúng là tà môn!

Bọn … còn đây? Dương Mỹ đang ở trong mà!

Chạy mau!

Ta và A Tinh Lùn cùng hét lên, lập tức chống tay leo lên. kỳ lạ là, hình như thứ gì đó kéo giữ bọn , cơ thể nặng trĩu, trèo chút trượt xuống.

Ngay lúc đó, một luồng khí lạnh buốt quanh quẩn xung quanh. Ta dường như thấy một phụ nữ tóc xõa che mặt đang ngay lưng A Tinh Lùn. Tóc nàng rũ kín mặt, thấy rõ, mặc một bộ đồ cưới đỏ tươi như máu.

“Tinh... Tinh thúc... phía ngươi...” – Ta nuốt khan một ngụm nước bọt, lắp bắp .

“Ngươi... ngươi đừng hù đấy nha!” – A Tinh Lùn còn run rẩy hơn cả , cả bắt đầu run lên bần bật.

 

Loading...