HOA VĂN QUỶ DỊ - Chương 277: Có thứ gì đó phía sau

Cập nhật lúc: 2025-09-23 11:28:44
Lượt xem: 59

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/4fmx81lOty

Ổ Truyện và đội ngũ Tác giả/Editor xin chân thành cảm ơn!

Dụ nữ linh cương dù nguy hiểm, nhưng A Chính vẫn quyết làm. Hắn con linh cương đó dính chặt lấy chúng , cả ngày cả đám sẽ chẳng yên tâm, thà liều một phen nếu giăng bẫy, g.i.ế.c nó.

Nhìn rõ A Chính dày vò tới mức sắp nổ tung, lòng chẳng còn yên nếu g.i.ế.c nữ cương, sẽ thể an tâm .

Tất nhiên chúng cũng thể an tâm, vì luôn một quả b.o.m hẹn giờ đeo theo phía . Trương Thanh gần như canh phòng suốt ngày, ai cũng rõ nữ linh cương đó thực lực tới , sẽ làm gì. Nghĩ kỹ thì lời A Chính cũng lý phần nào.

“Thế ?” sang hỏi Trương Thanh.

Trương Thanh suy nghĩ một lát từ chối. Hắn  nữ linh cương suy nghĩ , trí tuệ, như khi còn sống, thêm đó thể cứng như đồng vảy sắt, sở hữu sức hút xác mạnh mẽ,  dễ tính toán, thủ đoạn “ăn trộm gà mà trả giá” dễ xảy , đừng mạo hiểm.

A Chính bực , chửi Trương Thanh là thiên sư tới cả xác sống cũng sợ, chẳng bằng một thầy bói.

Quách Nhất Đạt chẳng lòng, định tiến lên dạy dỗ A Chính một trận thì kịp thời ngăn .

Giờ lúc nảy sinh nội loạn, mà lúc A Chính  đưa A Tinh lùn và Tiểu Hồ Ly một đoạn, xem như ân tình chúng tiện đánh giúp đỡ , kẻo thành oán thù.

“A Chính, tâm trạng  thì ai cũng hiểu, nhưng hành động bừa bãi. Tính mạng của chúng còn, thể đem đánh cược,  chuyện vẫn Trương Thanh quyết.” khuyên.

“Hừ, đồng ý thì tùy,  tự cách. Tôi  tin cả chúng mà còn sợ một con nữ cương!” A Chính gắt lên bỏ chạy.

“Hắn điên , đợi tao!” Tiểu Hắc vội đuổi theo. Hai khuất khỏi tầm mắt, chẳng , nhưng bây giờ là ban ngày nên ít lo.

“Xem chúng nó kiểu gì, thương tình  còn nổi cáu làm gì,” Quách Nhất Đạt chửi thúc tay đá, bực tức.

A Tinh lùn bảo bình tĩnh, đừng để tâm mấy thằng tuổi đó. A Chính mới mất sư phụ, mang thi thai tuổi đó chịu đựng nổi, bốc đồng là chuyện thường.

Quách Nhất Đạt thì bằng lòng, mấy thằng nhóc trẻ con trời cao đất dày, dạy cho một trận cho ; mà cũng đúng phần nào, thi thai là tự gây , trách ai bây giờ? Đã ngủ với xác, dính chuyện là bình thường.

Ta bảo bọn họ đừng ồn nữa, ở chỗ nội bộ bất hòa là đại kỵ, như chắc chắn sẽ vấn đề. Nếu A Chính còn tiếp tục thế, thì đành để họ tự sinh tự diệt thôi.

Ta chẳng Thánh Mẫu, cũng khoan dung, bất cứ ai gây hại cho tập thể, sẽ ngần ngại bỏ rơi. Ta dẫn đến đây là để đưa họ về, hơn nữa A Chính vốn thành viên trong đội .

Từ đầu đến cuối Trương Thanh vẫn im lặng, ánh mắt  liên tục dán về xa, như đang thứ gì đó.

Một lúc Trương Thanh bỗng nhíu mày: “Biến mất .”

Mọi ông, hỏi biến mất cái gì.

“Nữ linh cương biến mất , nghĩa là A Chính ngày càng rời xa chúng .” Trương Thanh đáp.

Ta đám đội xác A Chính để , thắc mắc đội xác vẫn ở đây, họ xa? Dù giận, cũng nên bỏ đội xác mà quá xa chỗ chứ.

Chúng lập tức bỏ , trong lòng vẫn hy vọng A Chính sẽ về. Nếu họ gặp chuyện gì, cảm thấy với đạo trưởng , dù ông giúp , mà A Chính với Tiểu Hắc Tử chỉ là mấy đứa trẻ tầm mười sáu mà thôi.

chờ mãi hơn một tiếng vẫn thấy họ trở , họ . Ta thời gian tìm họ, chúng còn tìm thấy Đới Khiết Oanh, huống hồ còn Tô Vũ trong lòng  thế nào, lên đến đỉnh núi . Trương Thanh lên : “Đi thôi, đừng đợi nữa. Không thời gian lãng phí. A Chính , nữ linh cương sẽ bảo hộ , chúng cần lo.”

Lời Trương Thanh lý. Nhìn đồng hồ là xế chiều ba giờ, chúng dành thêm hai tiếng tìm Đới Khiết Oanh, nếu vẫn thấy thì lợi dụng trời còn sáng leo lên đỉnh luôn, đắn đo nữa.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại otruyen.vn - https://otruyen.vn/index.php/hoa-van-quy-di/chuong-277-co-thu-gi-do-phia-sau.html.]

Mọi đồng ý, vác balô tiếp tục lên đường; xác đội thì đành để , xảy chuyện gì tự chịu trách nhiệm.

Lần Trương Thanh còn quanh nữa, nữ linh cương theo A Chính, quan tâm đến chúng . Ta hỏi Trương Thanh: nếu A Chính sinh linh cương nhỏ thì ? Nữ linh cương g.i.ế.c ?

Trương Thanh gật đầu: “Sẽ giết. Nếu g.i.ế.c , thì khi sinh đứa nhỏ, nó sẽ coi A Chính là cha . Ngay khoảnh khắc đứa nhỏ chào đời, A Chính sẽ mất mạng.”

Ta sửng sốt, tức là A Chính cực kỳ nguy . cũng thể can thiệp, ai bắt cưỡng động chứ, giờ thì tự chịu hậu quả.

Chúng tiếp tục gọi tên Đới Khiết Oanh, khắp nơi tìm kiếm. Dù khu rộng, cũng lùng hết nhưng vẫn thấy bóng dáng cô . Chẳng lẽ cô thật sự trèo lên tận đỉnh ?

Đến năm giờ, chúng chán nản. Không thể cứ mãi trông chờ , trời vẫn tối nhưng nhanh leo lên đỉnh.

Lúc A Tinh lùn bỗng run lên, lưng với vẻ hoảng sợ.

Cử động của  làm giật   thì thấy lưng trống , chẳng gì.

“Ngươi đùa ?” lớn tiếng dọa thế nguy hiểm lắm.

A Tinh lùn vội giải thích: “Không , ông chủ nhỏ, thấy một mặc áo gai lưng ngươi, cách xa, quần đen giày đen,  đầu,  rùng .”

Nghe nữa, vẫn thấy gì.

“Ngươi giả vờ ? thấy thứ đó là cái gì?” Quách Nhất Đạt càu nhàu, cả bọn nhiều mà chỉ mỗi A Tinh lùn thấy, vẻ lạ.

A Tinh lùn  cũng chắc, chỉ chớp mắt là mất, cái thứ đó vẻ còn cầm một cây cờ đen, đáng sợ. Vì đầu nên   đó , nên gọi là “thứ”.

Mọi đều thấy bất an, lập tức dám nán , vội vàng tiến lên núi. lúc chuẩn , Tiểu Hồ Ly bỗng kêu lên; hỏi nó làm , thấy gì nữa ?

Nó lắc đầu, chỉ cảm thấy lưng lạnh buốt, như thứ gì đó bám theo, nhưng khi tất cả ngoảnh vẫn thấy gì.

“Đi mau, đừng nán , chắc chắn thứ gì đang bám theo!” A Tinh lùn hoảng, thúc giục.

Trương Thanh im, chẳng nhúc nhích, ánh mắt  đảo liên tục khắp nơi, đặc biệt là về phía lưng chúng .

“Sao ?” hỏi.

Trương Thanh khẽ : “Có thể chúng nữa.”

“Trương Thanh, ngươi  gì kỳ ?” A Tinh lùn thấy điềm chẳng lành, vội càu nhàu.

Trương Thanh mặt    rõ là thứ gì đó đang dòm ngó chúng , và thứ đơn giản.

“Là quỷ ? ban ngày quỷ ít xuất hiện, thể là yêu.” Ta . Gió âm quá lạnh, cảm giác như hung quỷ, dù ban ngày, vùng chẳng thấy nắng, trời vẫn xám xịt.

“Còn mạnh hơn quỷ thường, thể chính là thủ phạm g.i.ế.c đạo trưởng .” Trương Thanh đáp.

Lời ông làm nhớ Đạo trưởng  mất đầu, mà A Tinh lùn thấy thứ theo chúng cũng đầu. Có lẽ chính đó là hung thủ?

Nếu đúng là quỷ, thì oan hồn cỡ nào mới sức mạnh ?

Loading...