Trương Thanh nhắc đến, cả bọn đều hiểu là ai, liền vội hỏi cho rõ.
“Linh cương.” Trương Thanh nhàn nhạt đáp hai chữ.
Lúc , mặt A Chính tái mét. Xem con linh cương đó sẽ cứ quấn lấy , cho đến khi cái thai sinh , dùng như công cụ xong mới thôi.
Nói thật, bao giờ thấy đàn ông sinh con, cũng mở mang tầm mắt. Cái tiểu cương thi sẽ chui từ đây? Chẳng lẽ… từ mông?
Nghĩ tới đó, suýt phì . A Chính thảm thế , chẳng nỡ giễu thêm. Có trách thì trách tự chuốc họa, giữ giới luật lẫn đạo đức, còn lén lút ngủ với nữ cương thi. Hắn xui thì ai xui? Nếu giữ , làm gì đến nỗi ?
A Chính trông vẻ hối hận, thường ôm đầu nức nở, Tiểu Hắc thì cứ bên cạnh an ủi. giờ hối cũng chẳng kịp, trừ phi Trương Thanh tìm cách phá thai cương.
Mà nữ linh cương cứ theo, cho dù cách, chúng dám động thủ ? Linh cương mạnh, ngay cả Trương Thanh cũng chắc khống chế nổi.
Trời sáng, chúng ăn qua loa bàn kế tiếp theo. Khu vực núi thực vẫn tìm hết. Chúng nên tiếp tục tìm, là lên thẳng đỉnh?
Ta hỏi Tiểu Vũ xem định tính . Dù gì cô sốt ruột hơn bọn , cũng sợ hãi hơn. Cô vốn chỉ là thường, giỏi lắm thì thủ khá hơn khác một chút, thuộc dạng vệ sĩ riêng của Đới Khiết Oanh. ở chốn , vệ sĩ thì ích gì?
Tiểu Vũ suy nghĩ một lúc, cô tiếp tục tìm. Khả năng Đới Khiết Oanh một leo lên đỉnh núi là thấp, nhiều khi cô chỉ quanh quẩn ở đây.
Lời Tiểu Vũ cũng lý. Vậy nên quyết định tìm thêm một ngày nữa. Nếu vẫn thấy, thì đành leo lên. Thực đỉnh núi cũng chẳng còn xa, cố thêm chừng một giờ là tới.
A Chính và Tiểu Hắc buộc cùng. Không theo thì cái thai cương trong bụng A Chính cách giải, mà Trương Thanh là chỗ dựa lớn, bám thì chắc c.h.ế.t ở đây. Thêm đó, nữ linh cương cứ lởn vởn quanh họ, bọn họ sợ cũng .
Thế là chúng lên đường, tiếp tục lục soát dãy núi. Tiểu Vũ thì giọng khản đặc, nhưng vẫn cố gắng cất tiếng gọi tên Đới Khiết Oanh, cho tới khi nổi nữa. Nhìn mà thấy xót xa. là một trung thành.
Tiểu Vũ kể, cô với A Mẫn đều là trẻ mồ côi, nhà họ Đới nuôi dưỡng, ân tình lấy mạng báo đáp. Hơn nữa cô lớn lên cùng Đới Khiết Oanh, tình cảm sâu đậm. Nếu thì cô dám liều theo đến tận đây? Tiểu Vũ coi như gặp may khi gặp , còn A Mẫn thì , Quỷ Ô giết hại , giờ e là đầu thai.
Thực , lúc bọn cũng cần hô gọi nữa, bởi khiêng xác theo, tiếng chuông leng keng đủ để ai còn sống thấy.
A Chính và Tiểu Hắc cũng nhập đoàn tìm kiếm. tới tận trưa, vẫn chẳng kết quả gì. Lúc bắt đầu nghĩ, khả năng lớn là Đới Khiết Oanh thật sự lên, hoặc một khả năng khác… là cô chết.
Nơi xương chất như núi, cho dù cô chết, chúng cũng chẳng thể lật tìm từng bộ cốt . Huống chi, nếu xui, khi xác cốt cũng chẳng còn.
thôi, việc gì cũng nghĩ tích cực. Ta tin rằng Đới Khiết Oanh vẫn còn sống.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại otruyen.vn - https://otruyen.vn/index.php/hoa-van-quy-di/chuong-276-a-chinh-that-lac.html.]
Tìm cả nửa ngày, đều mệt rũ, chỉ vẫn tinh thần phơi phới, mồ hôi chẳng đổ giọt nào. Ta nghi ngờ, mặc dù hai viên yêu đan hóa, nhưng vẻ lợi ích đem cho khá lớn, cơ thể giờ khi khá hơn thường vài bậc.
Trương Thanh hình như cũng nhận điều đó, nhưng ông gì. Đổi , ông vẫn để ý xung quanh, như đang canh chừng con nữ linh cương .
Chúng kiếm đại một chỗ nghỉ ngơi. Đoạn núi thật ít sống, thể lên tới chỗ đại khái là cao thủ hoặc cực kỳ may mắn, c.h.ế.t nhiều như , lên tiếp theo cũng chẳng còn mấy, nên gặp ai còn thở là khó .
Nhìn đống xác chất bên cạnh, A Chính bỗng sang Tiểu Hắc : “Ta xuống núi, về nhà.”
Hắc Tử cũng bất lực, sư phụ họ chết, A Chính còn mang thai xác, thì chẳng lên nổi, thì cũng chẳng xuôi. Sư phụ mất , động lực và mục tiêu của họ cũng tan theo. Họ mà leo lên làm gì, chỗ dựa thì chỉ là đưa chết.
Nếu xuống núi, A Chính thai thi cách xử lý, làm trở xuống ? Tiểu Hắc lưỡng lự, chỉ vỗ vai an ủi A Chính: “Đã tới thì cứ an phận, đừng nghĩ nhiều. Để tìm cách giải cái thi thai cùng xuống núi, thừa kế sư phụ.”
A Chính xong cúi gằm mặt, gì đoán chừng hy vọng mong manh, ăn năn ân hận.
Tiểu Hắc : “Thật còn một chuyện chúng làm.”
“Chuyện gì?” A Chính rụt đầu hỏi.
“Báo thù, sư phụ báo thù!” Tiểu Hắc đáp.
A Chính nhếch môi khổ: “Chỉ hai đứa chúng ? Kẻ g.i.ế.c sư phụ sức mạnh một chưởng là kết liễu, loại đó chúng làm thắng ? Hơn nữa tới giờ chúng vẫn sư phụ gì hại chết.”
“Cũng đúng, sống là .” Tiểu Hắc khẽ trống rỗng. Dù trong lòng bất bình, nhưng lời A Chính thực tế.
Ta hỏi Trương Thanh xem ai g.i.ế.c Đạo trưởng dẫn xác .
Hắn im lặng một lúc lắc đầu, nhưng vẫn đưa một đáp án: “Là quỷ, vì ngửi thấy chút âm khí, dù mờ nhạt.”
Quỷ? Rốt cuộc là con gì, thể một chiêu quật đổ Đạo trưởng dẫn xác tới mức đứt đầu? Kinh khủng thật. Nếu gặp thứ đó, làm chứ?
Trương Thanh chuyện như thật khó phòng, Đạo trưởng dẫn xác cũng dính chưởng nên chúng bám thật chặt. Ngoài A Chính , e rằng ai cũng nguy hiểm. Nữ linh cương chắc chắn sẽ bảo vệ A Chính, để con của ả hại; nếu A Chính chết, đứa bé khó lòng chào đời bình thường.
Lập tức A Chính như nhớ gì đó, háo hức : “Nếu , giả vờ nguy hiểm, dụ ả , bọn liên thủ g.i.ế.c ả, nào?”
“Giết nữ linh cương, thì thi thai trong sinh cũng chẳng còn gì kiêng, thể trực tiếp xử nó, các ngươi nghĩ ?” A Chính tiếp lời.
Lời A Chính lý, nhưng sức thực lực của nữ linh cương chẳng ai . Nếu địch nổi thì c.h.ế.t sẽ là ! Kế hoạch quá mạo hiểm.