HOA VĂN QUỶ DỊ - Chương 234: Chuyện trong động

Cập nhật lúc: 2025-09-11 03:55:35
Lượt xem: 78

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/4fmx81lOty

Ổ Truyện và đội ngũ Tác giả/Editor xin chân thành cảm ơn!

Hành động của Quỷ Bà khiến sững sờ. Bao nhiêu đang ở trong động, chỉ cần kẻ nào phát hiện, thế là chúng xong đời. Cái gì mà kích thích chứ, kích thích cái rắm! Ta chẳng liều mạng, ả báo thù thì tìm ai khác , cứ kéo làm quân cờ cho ả? Đầu óc vấn đề !

“Buông , đừng làm càn nữa!” – vội nắm chặt lấy tay ả, cho ả lộn xộn.

“Trong động chỉ ngươi là đàn ông. Hai tên vệ sĩ hình lực lưỡng, trông cũng tạm. Không thì tìm Mã Đào, hoặc lão Râu Xồm cũng . Ngươi mà dây thuộc hạ của , chắc chắn sẽ khiến tức chết. Thế nên thôi, đừng tìm nữa.” – nhỏ giọng khuyên, cố gắng đẩy ả . ả chẳng chịu buông, cứ dính lấy chặt như đỉa, gì cũng .

“Đám rác rưởi đó, thể chạm ? Vẫn là ngươi nhất… ngươi còn mạnh hơn bất cứ kẻ nào… to hơn nữa…” – Quỷ Bà định thò tay xuống . Ta giật , lập tức chụp lấy tay ả nữa.

“Đủ hả? Cút ngay!” – bực quá, liền đổi tư thế né tránh, nhưng ả lập tức bám theo, dính chặt chẳng khác nào keo chó, thoát .

“Ngươi đúng là thằng em thối, cứ chẳng chịu phối hợp? Chẳng lẽ nào cũng để dùng biện pháp mạnh ?” – Quỷ Bà hừ lạnh.

“Chị gái, tha cho . Ngày mai còn leo núi đường dài, mệt c.h.ế.t . Ngươi nhu cầu thì tự giải quyết , thật sự giúp nổi .” – cố gắng mềm mỏng khuyên nhủ.

Quỷ Bà vẫn chịu bỏ qua, thậm chí còn rút s.ú.n.g chĩa bụng .

“Trời đất ạ, cô làm trò gì thế? Chuyện mà cũng lôi s.ú.n.g ?” – tức tối.

“Chỉ đùa với ngươi thôi. Ngốc ạ, thật giả cũng chẳng phân biệt nổi ? Đây chỉ là s.ú.n.g giấy thôi.” – Quỷ Bà khẩy, bóc khẩu s.ú.n.g thành từng mảnh vụn.

Khỉ thật! Lại để ả lừa. Thì chỉ là s.ú.n.g giấy, dùng kèm thuật pháp nên mới y như thật.

Sớm thế , chẳng theo ả . là đàn bà độc ác, tâm tư hiểm ác khó lường!

Cũng vì , càng chán ghét ả hơn. Lần thật sự nổi cơn, đá văng ả , khỏi ả quấn lấy nữa, bởi chịu đựng đến giới hạn .

chuyện kỳ quái xảy . Ngay khi cây s.ú.n.g giấy xé nát, y phục bỗng nát vụn thành từng mảnh, trong nháy mắt rơi lả tả xuống đất. Quỷ Bà chẳng chẳng rằng, trực tiếp đè xuống, cho cơ hội phản kháng.

Mẹ kiếp, đây là loại vu pháp gì? Quá tà dị! Ta chẳng làm gì, ả cũng chẳng hề tay, mà quần áo biến mất sạch!

“Ngươi… xuống mau! Ngươi làm gì thế ? Sao quần áo …”

“Suỵt, đừng lên tiếng. Giờ mà làm ồn đánh thức bọn họ, để họ thấy cảnh , thì ngươi cả ngàn cái miệng cũng chẳng thanh minh nổi. Hiểu ?” – Quỷ Bà gian, ánh mắt ranh mãnh.

“Ngươi…”

Ta tức nghẹn, chẳng lời, cuối cùng đành bất lực để mặc ả làm gì thì làm…

Đến tận gần bốn giờ sáng mới xong. Trong lúc đó, ngay cả Lâm lão gia cũng tỉnh dậy, nhưng vì trong động tối đen, ông chẳng thấy gì, chỉ uống ngụm nước, trở ngủ tiếp. Kích thích thì đấy, nhưng cũng làm lạnh cả gan, sợ hãi chết. Mấy kẻ khác thì ngủ say như lợn, mặc kệ bọn “trận long trời lở đất”, chẳng một ai động đậy.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại otruyen.vn - https://otruyen.vn/index.php/hoa-van-quy-di/chuong-234-chuyen-trong-dong.html.]

Xong việc, bắt ả lập tức phục hồi y phục cho , lẽ để trần truồng thế ?

Quỷ Bà ngượng, khẽ , hai ngón tay búng nhẹ, ngay lập tức quần áo trở như cũ, chỉnh tề hảo, chẳng hề dấu vết gì. Quái dị hết mức!

Quái thật, nếu học chiêu , chẳng là “thần kỹ tán gái vô địch” ? Muốn làm biến mất áo quần ai, chỉ cần búng tay một cái là xong!

“Dạy , đừng ăn xong phủi m.ô.n.g bỏ chạy.” – cau mày.

Bao ả lợi dụng làm công cụ trả thù, cứ làm “công cụ công. Ít nhất cũng học chút gì đó.

“Được thôi, chị sẽ dạy. Ngươi thật sự lợi hại, giờ mệt c.h.ế.t , để hôm khác nhé.” – Quỷ Bà nâng cằm , liếc mắt đưa tình, như bóng ma lướt . Vừa nãy còn quấn lấy buông, lúc bỏ chạy thì nhanh như gió, chẳng kịp níu .

Hừ, ? Không dễ thế . Chiêu nhất định học cho bằng . Không làm gì khác, chỉ cần dùng nó để trêu chú Hưng thôi cũng vui .

Không chỉ ả mệt, cũng kiệt sức. Giằng co hơn một tiếng, mắt díp , nhắm ngủ say như chết.

Đến tận chín giờ sáng mới tỉnh. Vừa mở mắt, Râu Xồm và bọn bàn tán trong động mùi gì đó lạ.

Ta liếc qua thấy Quỷ Bà đang nham hiểm, liền đỏ mặt. Chắc chắn là mùi còn sót từ đêm qua. dày mặt như ả, chỉ thấy ngượng ngập.

Lâm lão gia thì khác. Sắc mặt ông trầm xuống, rõ ràng ông nhận mùi là gì. Ánh mắt ông lia từ sang Quỷ Bà, đầy u ám. ông gì. Lòng chợt nhói lên — chẳng lẽ lão phát hiện ?

Ta cố giữ bình tĩnh. Một khi hoảng loạn tức là tự thú tội. Hơn nữa, lão cũng chẳng chứng cớ. Ai mà nghĩ trong động, ngay mặt bao , với Quỷ Bà dám làm trò đó chứ?

lúc , Lâm lão gia bỗng thốt lên: “Ủa, Hồng Liên ? Ta để ngay bên cơ mà?”

Cả bọn cuống cuồng tìm khắp hang, nhưng quả thật cây hồng liên biến mất, còn tung tích.

Ngay lúc , Mã Thao từ cửa động bước , : “Lão gia, ngoài cửa động khí yêu. Đêm qua chắc chắn yêu quái đây. Chỉ là nó dùng thuật che giấu, nên trong động ai ngửi thấy.”

Có yêu từng đây? Còn lấy Hồng Liên? chẳng Quỷ Bà dùng giấy nhân canh giữ ?

Quỷ Bà lập tức niệm chú, kiểm tra. chẳng mấy chốc, ả cau mày: “Giấy nhân chẳng phát hiện gì… chắc yêu pháp che ngũ cảm.”

Nếu , đúng là yêu thật. tại nó chỉ lấy Hồng Liên mà hề làm hại chúng ? Yêu vốn thích hại để tăng tu vi, bỏ qua dễ dàng thế? Chẳng lẽ là… yêu ? núi Chung Nam yêu thì khác nào chuyện hoang đường!

Ngay khi còn suy nghĩ, Lâm lão gia đột ngột bước đến, tát mạnh một cái khiến Quỷ Bà lệch cả mặt:

“Đồ vô dụng! Không sinh con, ngay cả việc canh cửa cũng xong! Có nếu yêu g.i.ế.c chúng trong đêm thì hậu quả thế nào ?” – ông gầm lên.

Khóe môi Quỷ Bà rướm máu. Ả đầu, nhếch môi lạnh, gườm gườm thẳng Lâm lão gia. Khuôn mặt vô cảm, nhưng trong ánh mắt lóe lên một tia độc hận ghê gớm.

Loading...