HOA VĂN QUỶ DỊ - Chương 116: Sự hói đầu đột ngột
Cập nhật lúc: 2025-08-11 08:01:37
Lượt xem: 33
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/7V5SZ1h2sF
Ổ Truyện và đội ngũ Tác giả/Editor xin chân thành cảm ơn!
Hà Thụ nghĩ bụng, siêu thị đông thế , chắc chẳng thể nào gặp chuyện ma quái ?
Người già thường , nơi đông dương khí mạnh, ma quỷ dám tới gần. Người đàn bà trọc đầu tuy kỳ quặc, nhưng chỉ là kẻ mắc bệnh thần kinh.
Anh quyết định, nếu đàn bà trọc đầu đó đến, sẽ lập tức gọi bảo vệ, chứ giờ một đối mặt với bà , trong lòng cũng thấy run.
lạ là, tối hôm đó bà xuất hiện nữa. Hà Thụ bắt đầu mong bà tới chỉ để chứng minh bà ma và bản “dính” tà.
Nào ngờ, mong mỏi vô ích. Bà đến nữa, mà Hà Thụ gặp cũng gặp .
Điều kỳ quặc hơn là, bắt đầu rụng tóc nặng. Mỗi gội, vuốt là một nắm tóc rụng .
Nhà vốn gen hói đầu, cha và ông nội đều tóc dày, hơn nữa còn trẻ, rụng nhanh như ? Hay là mắc bệnh gì?
Lo quá, Hà Thụ liền khám. Kết quả ở nhiều bệnh viện đều bình thường, tìm bệnh. Không bệnh, di truyền, tại tóc rụng dữ dội thế?
Chỉ trong một tháng, mái tóc dày mượt của rụng sạch, biến thành một gã hói 25 tuổi đúng là “kỳ tích”. Từ đó, luôn đội mũ để che sự tự ti.
trong lòng vẫn hiểu nổi nguyên nhân, cho đến một ngày, hình ảnh đàn bà trọc đầu bất chợt hiện lên trong đầu .
Càng nghĩ, càng thấy bất thường, thậm chí rùng rợn. Có khi nào nguyên nhân chính là bà ? giờ bà bặt tăm, chỉ ngày ngày mong bà xuất hiện nữa.
Quả nhiên, trời phụ lòng . Một tối, bà xuất hiện, bà tìm , mà là chủ động tìm bà .
Anh vội bước tới mặt bà, :
"Ha, cuối cùng bà cũng xuất hiện! Bà là ai? Có tóc là do bà làm rụng ?"
Nói , giật mũ xuống, để lộ mảng hói bóng loáng.
Người đàn bà trọc đầu thấy thế bỗng “hê hê” , tiếng quái dị, giống như xác sống mà , cứng đờ như kéo bằng dây thép. Tiếng còn đáng sợ hơn cả ma.
Hà Thụ giật , vô thức lùi mấy bước. Người rốt cuộc là ma ? Là điên đang trêu chọc ? Anh quen bà , nếu là ma thì bám lấy ?
Chẳng “oan đầu, nợ chủ” ?
"Bà cái gì?" hỏi.
Người đàn bà trả lời, mà hỏi :
"Anh lược ?"
"Câu hỏi gì vớ vẩn ? Tất nhiên lược, ngày nào cũng dùng lược chải tóc!" đáp.
"Thế từng dùng lược của chết ?" bà hỏi tiếp.
Hà Thụ sững :
"Lược của c.h.ế.t là gì?"
Bà hiệu:
"Là cái lược dùng để chải tóc cho chết, khi liệm quan tài."
"Xì! Bà với mấy thứ xui xẻo đó làm gì? Tôi là sống, tất nhiên dùng lược của sống!" Hà Thụ gắt lên.
Bà lẩm bẩm:
"Vậy thì khó trách hói… Dùng lược của sống mà mọc tóc ."
Lúc đó, Hà Thụ chỉ chửi thầm: là thần kinh!. Chắc hói chẳng liên quan gì tới bà , năng lộn xộn thì gọi bảo vệ đuổi cho xong.
đúng lúc , bà bỗng sang một dãy kệ và kêu to:
"Tìm thấy ! Lược! Cái lược cần đây!"
Anh đang định gọi bảo vệ, nhưng câu đó khiến chú ý.
Lược? Mẹ kiếp, lược thì luôn sẵn, cho bà bao nhiêu cơ mà?!
Anh lầm bầm, theo hướng bà chỉ. đó kệ bày lược mà là kệ đồ chơi trẻ em. Thế mà bà cứ khăng khăng gọi là “lược”.
Hà Thụ tò mò, liền theo đàn bà đầu trọc. Lúc , cuối cùng cũng hiểu tại bà thể biến mất nhanh đến thế.
Bước chân của bà cực kỳ nhanh, như ma quỷ, thậm chí còn thể một đoạn mà chân chạm đất. Với tốc độ , chỉ chớp mắt là bóng biến mất. Hà Thụ cũng chạy thở hồng hộc như chó mới kịp đuổi theo.
Người thường nào bản lĩnh quỷ dị như ? Ta một nữa nghi ngờ bà là ma, vì chỉ ma mới thể lơ lửng , chân chạm đất.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại otruyen.vn - https://otruyen.vn/index.php/hoa-van-quy-di/chuong-116-su-hoi-dau-dot-ngot.html.]
Người đàn bà đầu trọc tới một kệ hàng, xổm xuống với một bé gái:
“Đưa cái lược của cháu cho dì, dì sẽ lấy đồ đổi cho cháu.”
Bé gái mặc váy hồng, buộc tóc đuôi ngựa, khuôn mặt tròn trịa đáng yêu.
“Đổi bằng gì ạ?” bé ngây thơ hỏi.
“Đổi bằng đồ chơi, cháu cái nào?” Bà chỉ đống đồ chơi. “Cháu chọn tùy thích.”
Bé gái chỉ một con búp bê Barbie: “Cháu cái !”
“Được!” Bà gật đầu, lấy búp bê xuống. vì trả tiền, bà móc bật lửa, trực tiếp đốt con búp bê.
Vãi thật, đốt đồ ngay trong siêu thị, chẳng là tìm c.h.ế.t ? Là nhân viên bán hàng, Hà Thụ vội vàng lao tới ngăn cản, lớn tiếng gọi bảo vệ.
Hà Thụ xông lên, lấy chân dập ngọn lửa đang cháy con búp bê. Lúc , đàn bà đầu trọc như phát điên, lao cắn chân Hà Thụ để ngăn cho dập lửa.
May mà bảo vệ kịp tới, họ ghì bà xuống đất, cho tiếp tục điên loạn. Cuối cùng, Hà Thụ vẫn dập lửa, con búp bê chỉ cháy mất một nửa.
“Không! Đừng! Đừng dập lửa! Lược! Cái lược của !” Bà gào lên điên cuồng, nhưng bốn bảo vệ giữ chặt, bà vùng vẫy .
Hà Thụ thở phào nhẹ nhõm: một là bà ma, vì bảo vệ cũng thấy bà ; hai là Hà Thụ kịp dập lửa, để nó lan thành cháy lớn gây thiệt hại cho siêu thị.
Hà Thụ tìm bé gái khi nãy, nhưng cô bé biến mất .
Người đàn bà đầu trọc đưa đồn công an. Sau đó tin, bà bệnh tâm thần, vốn là ni cô ở một ngôi chùa, rõ vì phát điên nên sư phụ đuổi xuống núi.
Sau khi xuống núi, bà khắp nơi mua lược, báo cáo và đưa bệnh viện tâm thần. Không gần đây bằng cách nào mà bà trốn .
Quả nhiên là bệnh tâm thần, cái đầu hói của Hà Thụ chắc chẳng liên quan gì tới bà . Hà Thụ thở dài, đành chấp nhận sống tiếp. Đã tìm nguyên nhân thì làm ? Chỉ thể chịu đựng.
tuổi còn trẻ mà hói, khiến vô cùng tự ti, ngoài làm thì hầu như chỉ ở nhà, dám đường, cũng đội mũ kín đầu.
Một tối nọ, bất ngờ đồng nghiệp tiến gần hỏi mọc tóc .
Người chính là kẻ đây từng Hà Thụ tự lẩm bẩm một . Hắn làm ở bộ phận điện máy, chẳng với Hà Thụ, chỉ thỉnh thoảng chào , tên là A Vĩ.
Hà Thụ A Vĩ gì, chắc giới thiệu sản phẩm mọc tóc nào đó. Hà Thụ tuyệt vọng lâu , sản phẩm gì mà thử qua, đều là tốn tiền vô ích.
Hà Thụ lắc đầu, hứng thú, cũng chẳng tác dụng, càng phí tiền.
A Vĩ bảo: “Không mất tiền, tặng miễn phí, đảm bảo hiệu quả.”
Hà Thụ cau mày, khó tin đời còn bữa trưa miễn phí ư? Không tốn tiền mà còn đảm bảo hiệu quả?
Phải , Hà Thụ với chẳng thiết gì, bụng thế?
“Là gì, lấy xem thử.” Hà Thụ .
A Vĩ móc từ túi một cái lược: “Chỉ cần dùng cái lược chải đầu, đảm bảo mọc tóc.”
Hà Thụ sững , bật : “Tôi dùng vô sản phẩm mọc tóc đều vô dụng, một cái lược thì gì đặc biệt? Cậu đùa ?”
A Vĩ nghiêm túc, chẳng giống đùa chút nào.
“Yên tâm, nếu hiệu quả, cứ tìm , c.h.é.m đầu cho làm ghế .” A Vĩ .
Ta khổ: “Không cần nghiêm trọng thế. Một cái lược thôi, mang về chải thử cũng chẳng mất gì, tốn tiền.”
A Vĩ , nhét cái lược tay Hà Thụ, , khi còn dặn: “Nhớ chải đấy.”
Cầm cái lược, Hà Thụ thấy kỳ lạ — ai tặng lược cho thằng hói? A Vĩ hâm cố tình chế giễu ?
cầm , miễn phí thì thử cũng chẳng .
Thực , lược cũng ích với hói ngoài chải tóc còn tác dụng massage da đầu, giúp lưu thông máu, cho da đầu.
Tối hôm đó, Hà Thụ dùng cái lược chải đầu. kỳ lạ là nó mát lạnh, cầm thì bình thường, nhưng khi chải qua da đầu, một luồng lạnh buốt truyền từ da đầu tận não, khiến rùng .
Hà Thụ chửi thầm: “Quái lạ, chải lên đầu còn lạnh hơn đá, nhưng cầm thì bình thường? Chẳng lẽ đây là lược đặc biệt, thật sự tác dụng mọc tóc?”
Nghĩ , Hà Thụ thấy mừng, chải thêm vài , nhưng mỗi chải là rùng một cái.
Đêm , mơ thấy A Vĩ mặt, tay cầm dao, lời nào liền c.h.é.m bay đầu , ném cho Hà Thụ làm ghế .
Hà Thụ sợ hãi bỏ chạy, nhưng A Vĩ xách đầu đuổi theo, miệng hô: “Ghế! Cậu còn lấy ghế của !”