HOA VĂN QUỶ DỊ - Chương 113: Nhẫn nhịn hết nổi

Cập nhật lúc: 2025-08-11 07:21:46
Lượt xem: 34

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/7V5SZ1h2sF

Ổ Truyện và đội ngũ Tác giả/Editor xin chân thành cảm ơn!

Bà nội Tiêu Viễn cầm d.a.o mổ heo, lao thẳng về phía con yêu heo mập. Trên mặt bà tuy chút sợ hãi dù đó cũng là yêu nhưng con d.a.o trong tay toát sát khí ngùn ngụt, một nhát chí mạng.

Con heo yêu lốt mụ béo thấy d.a.o mổ heo liền run cầm cập, chẳng còn chút dũng khí nào để né tránh, như thể lưỡi d.a.o đó trấn áp .

Chỉ một tiếng “eng éc” thảm thiết, lưỡi d.a.o lia ngang cổ, m.á.u phun phụt , đỏ lòm cả chuồng.

Yêu heo ngã vật xuống, giãy mấy cái hiện nguyên hình thành một con heo, thoi thóp, nó chết!

Quả nhiên d.a.o mổ heo lợi hại, thứ binh khí lâu năm sát sinh, sát khí nặng đến mức con yêu dám phản kháng lấy một chiêu.

Ta ngờ nổi, một bà lão lưng còng thế , dám tay mổ yêu ngay tại chỗ. Ta can đảm của bà xuất phát từ ,bà cứu đứa cháu Tiêu Viễn.

“Bà…” Tiêu Viễn nghẹn ngào gọi.

“Đừng sợ, đừng . Dù là yêu cũng vẫn là súc sinh. Tao nuôi nó bao năm, cho dù nó thành tinh, tao nó c.h.ế.t thì nó chết!” bà nội Tiêu Viễn lạnh giọng đáp.

Lúc , bà cầm d.a.o mổ heo, m.á.u me đầy , gương mặt trắng bệch nhưng ánh mắt đầy hung ác, trông chẳng khác gì ác quỷ bò lên từ địa ngục.

“Bà g.i.ế.c con yêu cũng vô ích, cứu nổi cháu bà . Nó g.i.ế.c thì đền mạng!” .

Dù bà cầm dao, nhưng bà chỉ là một lão bà tuổi xế chiều; nếu liều mạng vì cháu, bọn cũng chẳng sợ, khống chế bà là chuyện quá dễ.

“Đống xương các cầm trong tay thực là xương heo. Báo án cũng vô dụng, chứng cứ thì cháu tao thể kết tội!” bà nội Tiêu Viễn bỗng nham hiểm, hàm răng trống hoác, nửa đêm mà chẳng chút hiền từ, chỉ khiến thấy rợn .

“Bà… lúc nào…” — Tiêu Viễn kinh ngạc, từ bao giờ bà phát hiện chuyện g.i.ế.c .

Bà trừng mắt mắng : “Mày giống hệt bố mày, hỏng vì đàn bà. Thậm chí còn kém hơn cả bố mày, hỏng trong tay một con đàn bà lạ. Tao sớm phát hiện hành vi của mày, nhưng quá muộn. May là tao vớt hết xương giếng lên, ném xuống ít xương heo, thì chẳng sợ ai phát hiện, cũng chẳng sợ mày .”

“Cảm ơn bà!” Tiêu Viễn xúc động rưng rưng, vì tin chắc thoát tội.

“Thế phần xương còn bà để ?”  cau mày, cúi xuống kiểm tra kỹ đống xương. Quả thật kỹ thì đúng là giống xương heo; đó vớt lên bọn vội cho là xương nên kiểm tra kỹ.

“Để ?” bà vỗ bụng : “Tao hầm suốt một tuần, nấu cho tan nuốt sạch bụng.”

“Ha ha, giờ thì chẳng ai tìm chút di hài nào của con bé . Muốn kết tội cháu tao? Đừng hòng!” bà ngạo mạn.

Ta lạnh giọng: “Bà đúng là hồ đồ! Cháu bà g.i.ế.c thì đền mạng, bà bao che là phạm pháp!”

Bà chẳng thèm nhượng bộ, còn : “Con bé đó quen mạng bao lâu dám theo về nhà, nó đáng chết! Mẹ Tiêu Viễn ngoại tình ngay trong chuồng heo cũng đáng chết! Loại đàn bà hư hỏng , tất cả đều đáng chết!”

Ta thật sự cạn lời. Đây là cái kiểu tam quan quái quỷ gì ? Giờ thì hiểu vì Tiêu Viễn thành như , lớn lên sự dạy dỗ của một nhân sinh quan méo mó thế , tính cách và phẩm chất làm lệch lạc?

“Bớt nhảm! Ba đứa mày cút ngay cho tao! Không thì tao lăn kêu vài tiếng, tụi mày đừng hòng yên rời khỏi làng!” bà dí d.a.o mổ heo mặt , còn Tiêu Viễn cũng lấy can đảm, chửi thẳng cả nhà Quách Nhất Đạt, bảo thả ngay.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại otruyen.vn - https://otruyen.vn/index.php/hoa-van-quy-di/chuong-113-nhan-nhin-het-noi.html.]

Khá lắm, giờ định giở trò ăn vạ ? Lời bà đúng là sức uy hiếp. Bọn ngoài, nếu bà tố cáo rằng bọn tới g.i.ế.c cướp của, dân làng thấy kéo đến, thì bọn gặp rắc rối to.

“Con nó, bà dám đe dọa bọn tao ? Còn mày, dám chửi tao?” Quách Nhất Đạt nóng máu, bẻ tay Tiêu Viễn mạnh hơn, khiến đau la oai oái.

A Tinh lùn vốn già đời, làm chẳng lợi gì, nên chỉ khuyên về . Giờ còn cách nào báo thù cho cô bé .

Bà nội Tiêu Viễn thì càng lấn tới, vung d.a.o mổ heo c.h.é.m thẳng Quách Nhất Đạt.

“Thả cháu tao ! Không thì tao c.h.é.m c.h.ế.t mày! Mày mà dám động bà già , tao sẽ khiến mày mất sạch gia sản, khỏi khỏi làng !” bà gào thét, d.a.o vung vun vút, mỗi nhát đều nhắm thẳng chỗ hiểm của Quách Nhất Đạt.

Quách Nhất Đạt vẻ đánh già, nên phản công. dù võ giỏi đến cũng sợ d.a.o bếp; cứ c.h.é.m mãi mà đánh trả thì cũng chịu nổi, nhất là còn đang giữ chặt một .

Cậu tức đến tím cả mặt, nhưng đành nhẫn nhịn.

“Đủ , đồ già điều, còn dám c.h.é.m hả? Dựa tuổi tác ?” A Tinh lùn cũng bắt đầu mất kiên nhẫn, bật chửi.

“Thằng lùn c.h.ế.t tiệt! Mày giỏi thì đánh tao ! Nào, đánh ! Thế nào? Dám ? Mau thả cháu tao !” bà nội Tiêu Viễn vẫn hung hăng buông.

A Tinh lùn chửi lùi, nhưng vẫn dám động mụ già . Hắn cũng hiểu tình cảnh hiện giờ của bọn chứng cứ buộc tội Tiêu Viễn, nếu mà động mụ già để bà vu khống, đòi tiền, thì bọn sẽ rước họa .

“Được, lời là mày nhé. Cả đời tao thấy ai đưa yêu cầu quái đản như thế !”

Ta bất ngờ tung lên, một cước đá thẳng mụ già ngã lăn đất, giật lấy con d.a.o mổ heo, tiện tay đá thêm hai phát nữa.

Tất cả đều c.h.ế.t lặng, kể cả bà nội Tiêu Viễn đá. Không ai ngờ dám thật sự tay với bà .

Nhân lúc đó, lập tức quát: “Quách Nhất Đạt, lấy điện thoại ! Rồi giữ chặt cho tao cái tay hình xăm!”

“Anh… định làm gì?” Tiêu Viễn và bà nội đồng thanh hỏi. Cả hai tuy định làm gì, nhưng sắc mặt khó coi hẳn, vì linh cảm thấy chẳng lành.

“Rõ, thủ ông chủ nhỏ.” Quách Nhất Đạt làm theo lời , mạnh tay lấy điện thoại Tiêu Viễn. Ta dùng nhận diện khuôn mặt để mở máy, quét mã trả hai vạn tệ.

“Anh… làm gì?” Tiêu Viễn càng lúc càng hoảng, mồ hôi túa đầy trán, vẻ hống hách ban nãy biến mất .

“Hai vạn của mày, tao trả . Còn hình xăm của tao, tao lấy !”

Ta giơ cao d.a.o mổ heo, c.h.é.m mạnh xuống. Tiêu Viễn định giãy, nhưng vô ích — Quách Nhất Đạt giữ c.h.ặ.t t.a.y .

“Á… đừng!”

“Á…!!!”

Chỉ một tiếng gào thét thê thảm, m.á.u b.ắ.n tung tóe — cánh tay hình xăm của Tiêu Viễn c.h.é.m lìa ngay tại chỗ!

Loading...