Mẹ Giang thì đau lòng ôm Giang Dư lòng.
Nếu họ tìm con bé sớm hơn vài ngày thì mấy.
Như , con gái bà chịu đựng những chuyện dơ bẩn như thế.
“Con gái đáng thương của … con chịu khổ .”
Giang Vãn nhớ một chuyện khác, liền dè dặt hỏi: “Em… em với Lâm Thành An, chắc là … đúng ?”
Giang Dư hiểu ý của chị, lắc đầu: “Trong thời gian quen , mật nhất chỉ là ôm. Ngay cả hôn cũng từng, càng từng qua đêm.”
Sau khi giải thích xong, Giang Dư cẩn thận hỏi thêm một câu: “Nhà họ Phó… để ý chuyện lắm ạ?”
Ban ngày Phó Thanh Từ hỏi cô chuyện , bây giờ và chị cũng hỏi.
Điều đó khiến Giang Dư vô thức nghĩ rằng, chẳng lẽ nhà họ Phó coi trọng việc cô gái gả là… ?
Thấy cô hiểu lầm, Giang vội vàng giải thích: “Không , . Bọn chỉ lo con thiệt thòi thôi. Chú Phó và dì Phó đều là cởi mở, hề cổ hủ, chuyện họ đặt nặng.”
Giang Dư lặng lẽ thở phào trong lòng.
Ngay cả bản cô cũng nhận , hóa cô để tâm đến việc “ hảo” đến như .
Mẹ Giang trò chuyện thêm với Giang Dư một lúc về phòng.
Còn Giang Vãn thì đúng như mong , ở phòng Giang Dư.
Tắt đèn, hai chị em cạnh chiếc giường lớn mềm mại.
Thời gian nhận lâu, cả hai vẫn còn chút ngại ngùng, mỗi yên ở vị trí của , ai chủ động phá vỡ sự yên tĩnh .
Bỗng nhiên, Giang Vãn khẽ lên tiếng: “Dư Dư, kể cho chị về tuổi thơ của em ?”
Giang Dư khẽ “” một tiếng, dùng giọng điệu bình thản bắt đầu kể những chuyện xảy từ khi cô còn nhớ .
[Truyện được đăng tải duy nhất tại otruyen.vn - https://otruyen.vn/index.php/hao-mon-ngot-sung-pho-tien-sinh-cung-chieu-vo-yeu/chuong-24.html.]
Thật , ký ức về thời thơ ấu của Giang Dư khá mờ nhạt.
Vì , cô chỉ chọn kể những chuyện để ấn tượng sâu sắc nhất trong trí nhớ.
“Hồi nhỏ, sức khỏe em . Lúc nào bà cũng lo em lớn nổi. Dù bản bà sống chẳng dư dả gì, nhưng lúc nào cũng dành cho em những thứ nhất.”
“Năm em tám tuổi, em sốt cao. Bà sợ đến phát hoảng, cõng em một quãng đường xa mới tới một phòng khám. Vì tiền, bà trực tiếp quỳ xuống mặt bác sĩ, xin ông tiêm t.h.u.ố.c cứu em .”
“Sau đó, bà chạy vạy khắp nơi vay tiền giữa đêm khuya để nộp viện phí. Để trả nợ, hai bà cháu em ăn bánh bao với dưa muối suốt cả một tháng trời.”
Khi kể về những chuyện năm xưa, trạng thái của Giang Dư vẫn khá định.
Giang Vãn ở bên cạnh thì khác.
Từ nhỏ cô lớn lên trong nhung lụa, gia đình và giúp việc chăm sóc chu đáo, từng trải qua những cảnh khốn khó như thế.
Chỉ cần nghĩ tới việc ở nhà hưởng phúc, còn em gái nhỏ chịu khổ bên ngoài, tim Giang Vãn đau đến chịu nổi.
Nghe thấy tiếng nức nở bên cạnh, Giang Dư lập tức dừng . Cô đầu, mượn ánh trăng ngoài cửa sổ, thấy Giang Vãn đang đến nước mắt đầy mặt.
Sao Sáng
“Chị ơi, đừng nữa mà… chuyện đều qua , ?”
Thấy Giang Dư còn sang an ủi , Giang Vãn càng dữ hơn. Cô đưa tay ôm chặt Giang Dư lòng, bắt chước dáng vẻ lúc nãy của Giang, nhẹ nhàng vỗ về lưng em gái.
“Dư Dư của chị chịu khổ … chị , thì em sống bên ngoài vất vả đến .”
Trong lòng Giang Dư khẽ rung động.
Mấy ngày nay, dù là nhà họ Giang nhà họ Phó, tất cả đều đối xử với cô .
Sự ấm áp mà đây cô chỉ nhận từ bà, giờ đây bù đắp gấp bội từ họ.
Giang Dư đưa tay ôm Giang Vãn: “Chị đừng buồn nữa. Em thật sự mà. Em coi như… khổ tận cam lai , đúng ?”
Trong mắt Giang Vãn, em gái nhà ngàn vạn điều . Rõ ràng nên buồn nhất là Dư Dư, mà con bé còn sang an ủi cô .