Nguyễn Vi Vi tức giận hét chói tai, cô thể nào liên kết phụ nữ bình thản, trấn tĩnh mặt với một Nguyễn Thanh Âm rụt rè, nhu nhược và từng phản kháng đây.
Chỉ trong thời gian ngắn, khí chất của cô đổi long trời lở đất, chuyện chắc chắn uẩn khúc. Lẽ nào, là liên quan đến gã đàn ông hoang dã ?
“Nguyễn Thanh Âm, mấy ngày gặp, tính tình cô tăng đáng kể đấy nhỉ, ? Lại bò lên giường ai ? Không thể mang thai thất vọng lắm đúng , chẳng lẽ cô còn hi vọng 'mẫu bằng tử quý' ( sẽ quý nhờ con)? Giấc mộng tan vỡ, thảo nào sáng sớm nổi điên cắn .” Nguyễn Vi Vi đầy vẻ châm biếm, ánh mắt khinh miệt.
Nguyễn Thanh Âm lặng lẽ cô , thần thái nhẹ nhàng, điềm tĩnh, cô giơ tay lên, cầm lấy ly cà phê đá mặt Nguyễn Vi Vi, dứt khoát hất thẳng cô một nữa.
Chất lỏng lạnh buốt, xen lẫn chút vị đắng, trút xuống khuôn mặt Nguyễn Vi Vi như mưa rào. Nguyễn Vi Vi sững tại chỗ, thể tin cô.
“Nguyễn Thanh Âm, cô thật sự điên ! Đáng đời cô Hạ Cảnh ghét bỏ, đáng đời cha thích cô, loại như cô nên biến mất khỏi thế giới !” Nguyễn Vi Vi trút giận bằng những lời nguyền rủa, cho đến khi những vị khách khác trong quán cà phê đổ dồn ánh mắt tò mò tới, và nước cà phê màu nâu sẫm chảy dọc theo tóc, Nguyễn Vi Vi mới im miệng.
Cô trừng mắt Nguyễn Thanh Âm một cách hung dữ, cầm túi xách bỏ .
Cho đến khi bóng dáng biến mất, nắm đ.ấ.m đang siết chặt của Nguyễn Thanh Âm mới từ từ thả lỏng. Cô lấy điện thoại , xem dư trong thẻ ngân hàng.
Cô cần liên hệ một bệnh viện mới cho cha, và cần ứng ba tháng tiền lương cho dì Trần.
Sau khi nghiệp đại học, cô còn lấy một xu nào của nhà họ Nguyễn. Nguyễn Vi Vi từ đầu đến chân là hàng hiệu, lái chiếc xe thể thao hơn một triệu tệ, một chiếc túi xách tùy tiện cũng bằng thu nhập mấy năm ăn uống của cô.
Chân cô rời khỏi quán cà phê, điện thoại của Nguyễn Chính Tường gọi tới. Cô nhấn , cố ý để điện thoại xa , trong ống truyền đến tiếng mắng chửi té tát.
“Mày giờ là cánh cứng , dám làm em gái mày bẽ mặt công chúng, chuyện ở tiệc sinh nhật nhà họ Hạ còn tính sổ với mày! Không mang thai thứ hoang dã của ai, cả ngày lăng nhăng bên ngoài, thể diện tao sắp mày làm mất hết !”
“Tranh thủ bụng còn lớn, bỏ cái thứ con hoang đó , tranh thủ thời gian kết hôn với ông chủ Vương Tết!”
THẬP LÝ ĐÀO HOA
Nguyễn Thanh Âm ngẩng đầu lên, bầu trời xám xịt, vài đám mây dày nặng trĩu, như đang đè nén trong lòng , thể xua tan.
Ngày sinh nhật mười tám tuổi của cô, nhà mất điện tối om, một bóng , trong bếp thậm chí một món ăn nóng. Khi cô tan học, cô bắt kịp chuyến xe buýt cuối cùng.
Thật may trời đổ mưa, cô mang theo ô. Từ trường về nhà cả một tiếng đồng hồ bộ. Cơn mưa xối xả làm mờ tầm , xe cộ đường thưa thớt, cô một đội gió mưa lâu.
Toàn cô ướt sũng, sách giáo khoa và bài thi trong cặp thấm nước nhòe chữ, mỗi trang đều dính với .
[Truyện được đăng tải duy nhất tại otruyen.vn - https://otruyen.vn/index.php/ha-tong-tuyet-tu-ket-hon-voi-nguoi-cam/chuong-21-co-ay-chua-tung-hanh-phuc.html.]
Cô ôm bụng đói tắm nước lạnh, cả chui chăn, ôm tấm ảnh chụp chung với cha nuôi ngủ trong mơ màng.
Trong giấc ngủ, tấm ảnh vô tình rơi xuống đất, Tống Cầm ( nuôi ruột) nhặt khi bà đưa Nguyễn Vi Vi hòa nhạc về.
Cả đời cô sẽ quên ngày hôm đó. Tống Cầm giận dữ xé tấm ảnh thành từng mảnh, còn chỉ mũi cô mắng chửi xối xả: “Mày đúng là con sói mắt trắng nuôi nổi, uổng công chúng tao...” điều đổi là gì?
Nguyễn Chính Tường vẻ mặt liên quan, cao cao tại thượng cô, lạnh lùng châm biếm: “Mày quên ? Cặp vợ chồng buôn đó báo ứng, một chết, một tàn phế, còn bán cá nuôi mày ?”
Sinh nhật mười tám tuổi bất ngờ và lời chúc phúc, thiết nhất dùng lời lẽ khó nhất làm tổn thương cô.
【Họ là kẻ buôn , là con cha vứt bỏ, họ khổ cực nuôi con lớn!】
Nguyễn Thanh Âm cố gắng hết sức dấu bằng tay (ý cô từng câm/ hoặc dùng ngôn ngữ ký hiệu), nhưng đổi chỉ là ánh mắt ghét bỏ, khinh thường của Nguyễn Chính Tường.
Tiếng ồn ào bên đầu dây điện thoại ngày càng lớn, Nguyễn Thanh Âm dần lấy tinh thần, mặt biểu cảm cúp điện thoại.
Cô của ngày xưa khao khát nhận tình yêu từ nhà họ Nguyễn, bản sẽ bao giờ ngu ngốc như nữa, để mặc khác thao túng và lợi dụng. Tại phòng khách lầu hai biệt thự Yến Tây, Nguyễn Thanh Âm xếp gọn gàng vài bộ quần áo trong tủ, thu dọn đơn giản hành lý của , một khó khăn kéo vali từ lầu hai xuống phòng khách.
Khi đăng ký kết hôn, Hạ Tứ ký với cô một thỏa thuận tiền hôn nhân. Ngoài việc phân chia tài sản cần thiết, điều khoản quan trọng nhất là: Vào ngày bên B (Nguyễn Thanh Âm) sinh con, quan hệ vợ chồng giữa hai bên A và B chấm dứt, bên A bồi thường cho bên B 50 triệu nhân dân tệ, bên B tự nguyện từ bỏ quyền nuôi dưỡng, quyền thăm nom, quyền giám hộ, và tiếp cận đứa bé khi phép của bên A. Cô mang thai, đương nhiên nhận 50 triệu, càng đến cuộc hôn nhân chỉ tồn tại danh nghĩa thể kết thúc.
Lòng tự trọng của cô cao, sẽ tiếp tục bám víu ở đây. Cô kéo vali xuống phòng khách thì chuông cửa reo lên.
Đập mắt là Bà cụ Hạ trông tinh thần. Bà mặc áo khoác kiểu Trung Quốc màu hồng sen làm thủ công tinh xảo, càng làm nổi bật khí chất của bà. Bà tươi : “Cháu dâu, bà già ở nhà rảnh rỗi quá, cứ nhớ đến cháu, nên nghĩ đến thăm cháu.”
【Dạ, bà ơi, bà đến mà báo ...】
Nguyễn Thanh Âm hiển nhiên luống cuống, cô đánh dấu tay (ngôn ngữ ký hiệu) nửa chừng thì đột ngột dừng , bà cụ hiểu, thôi đừng để bà vui. Sở dĩ cô thể gả nhà họ Hạ là nhờ đứa bé trong bụng (vì Hạ Tứ vô sinh, bất kỳ phụ nữ nào mang thai con của đều thể bước cửa nhà họ Hạ).
giờ đây, “con bài” duy nhất của cô còn, ngược làm đều cho rằng cô tâm cơ, thủ đoạn.
“Bà còn đặc biệt gọi cho thằng Tứ , nó bảo đang công tác bên ngoài, nên nhờ tài xế đưa bà đến.” Bà cụ tươi rói, một tay kéo Nguyễn Thanh Âm , bảo tài xế phía đặt những túi lớn túi nhỏ đồ bổ phòng khách, đột nhiên thấy chiếc vali trong phòng khách thì dừng .
“Cháu dâu, chiếc vali là của cháu ? Sao tự dưng kéo xuống phòng khách ?” Bà cụ tuổi già đa nghi, nghi ngờ cô.