Hà Tổng Tuyệt Tử Kết Hôn Với Người Câm - Nguyễn Thanh Âm - Chương 121: Gặp nhau ở bệnh viện
Cập nhật lúc: 2025-11-07 16:09:08
Lượt xem: 121
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/1LXXgErWHB
Ổ Truyện và đội ngũ Tác giả/Editor xin chân thành cảm ơn!
“Chị dâu, em ?” Cửa phòng ngủ gõ.
Nguyễn Thanh Âm dụi đôi mắt ngái ngủ, ngoài cửa sổ trời sáng rõ, mặt trời mọc ở phía Đông mờ ảo rõ, ánh sáng màu cam vàng rải cửa sổ kính đầy sương, cô mặt ngơ ngác dậy.
Chân trần dẫm tấm thảm mềm mại, khoảnh khắc mở cửa, Sophia tết hai b.í.m tóc, nheo mắt ngại ngùng, “Chị dâu, em làm phiền chị ngủ ?”
Đôi mắt cô bé đảo quanh, vượt qua cô trong phòng, hì hì, ngại ngùng , “Em đói , lục tủ lạnh thấy trong nhà cũng còn gì ăn nữa.”
Nguyễn Thanh Âm sững sờ, cô nhíu mày đầy khó hiểu.
Cô bé hiểu ý cô, vội vàng giải thích, “Người lớn đều ngoài hết , bà nội khó khăn lắm mới về một , nên thăm các đồng đội cũ của ông cố.”
Nguyễn Thanh Âm gật đầu, nghiêng nhường đường cho cô bé, dấu tay, [Em đợi , chị quần áo xuống lầu nấu cơm cho em ăn.]
Cô bé đoán mò, miễn cưỡng hiểu cử chỉ của cô, ngoan ngoãn ghế sô pha trong phòng, đôi mắt lanh lợi đảo quanh, tò mò khắp nơi, “Thì phòng rể là thế , ? Hai ngủ cùng ?”
Tay Nguyễn Thanh Âm đang lục tìm quần áo khựng , cô giả vờ như thấy phòng tắm, nhanh chóng vệ sinh cá nhân một bộ đồ mặc ở nhà, nắm tay cô bé xuống lầu.
Căn nhà rộng lớn một bóng , vẻ đặc biệt trống trải, cô bước bếp, tủ lạnh chỉ còn một rau xanh và thịt tươi đựng trong hộp.
Nguyễn Thanh Âm suy nghĩ một lát quyết định đun nước nấu mì, đặt thịt và rau đĩa, tìm mì trong tủ.
Cô thậm chí để ý nước sôi trong nồi tràn , cầm gói mì đột nhiên , cẩn thận làm đổ nồi.
Trong bếp phát một tiếng động lớn, Sophia bỏ iPad xuống, theo phản xạ đầu .
Nguyễn Thanh Âm cúi đầu, im lặng ôm chặt cánh tay trái.
Chiếc nồi nhôm úp xuống đất, sàn nhà đầy nước lênh láng, vô sợi mì trắng mỏng rải khắp nơi.
Sophia chạy nhanh tới, tự trách cánh tay sưng đỏ của Nguyễn Thanh Âm.
Cả nồi nước sôi đổ lên cánh tay cô, da trắng mịn nhanh chóng đỏ lên một mảng lớn, bỏng nặng.
“Rinse with ice water.” (Rửa bằng nước lạnh) Sophia nhanh tay lẹ mắt, kéo cánh tay cô đặt vòi nước lạnh đang chảy.
“Em gọi cấp cứu.” Sophia tuy còn nhỏ nhưng làm việc định, mặc dù cảnh tượng mắt làm cho sợ hãi, nhưng vẫn nhanh chóng lấy bình tĩnh, nhảy lên ghế sô pha dùng điện thoại bàn gọi .
Nguyễn Thanh Âm lắc đầu kịch liệt, vội vàng rút cánh tay khỏi nước lạnh, ngừng xua tay cố ngăn cản cô bé, [Không cần! Không nghiêm trọng đến mức bệnh viện.]
Sophia nghiêm túc lắc đầu, “Không , bỏng nặng, cần bệnh viện.”
Cô bé lanh lợi tra điện thoại cấp cứu trong nước công cụ tìm kiếm, nhanh chóng gọi , thông báo vị trí của họ cho đối phương.
Nguyễn Thanh Âm nhíu chặt mày, phản kháng nữa, thấy da cánh tay nổi một vết phồng rộp một centimet, mủ ẩn lớp da mỏng manh trong suốt, cả cánh tay đều đau nhức dữ dội.
Xe cứu thương nhanh chóng đến nơi, Sophia nhất quyết đòi cùng cô đến bệnh viện, Nguyễn Thanh Âm cũng yên tâm để một đứa trẻ một ở nhà, đành đồng ý cho cô bé cùng.
“Chị dâu, lẽ em nên làm phiền chị nấu cơm cho em, khiến chị thương.” Sophia ở góc, khuôn mặt nhỏ nhắn đầy vẻ tự trách.
Cơn đau ở cánh tay đặc biệt rõ ràng, cô an ủi Sophia.
Không gian chật hẹp, kín mít trong xe cứu thương ngăn cách thứ bên ngoài, nhân viên y tế sơ cứu vết thương, “Vết bỏng rộng, còn mụn mủ, cần bác sĩ xử lý, tránh nhiễm trùng .”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại otruyen.vn - https://otruyen.vn/index.php/ha-tong-tuyet-tu-ket-hon-voi-nguoi-cam-nguyen-thanh-am/chuong-121-gap-nhau-o-benh-vien.html.]
Xe cứu thương hú còi suốt đoạn đường, cô thể tự di chuyển, sự hướng dẫn của y tá, hai đến phòng cấp cứu chỉnh hình bỏng.
“Bỏng nước sôi ?” Bác sĩ nghiêm túc kiểm tra vết thương của cô, lấy một ống tiêm dùng một .
“Vâng, cả nồi nước sôi đều đổ lên cánh tay cô , để sẹo ạ?” Sophia lo lắng đến mức mắt đỏ hoe, vô cùng tự trách.
“Khó , cần chọc vỡ các vết phồng rộp, thể đau, cố chịu một chút. Sau đó kê thêm thuốc kháng sinh uống, định kỳ đến bệnh viện băng.” Bác sĩ cúi đầu, dùng kim chọc vỡ các vết phồng rộp mủ một cách chuẩn xác và dứt khoát.
Nguyễn Thanh Âm nhíu mày, khẽ cắn môi , khoảnh khắc kim chọc thủng vết phồng rộp, cô nhịn mặt , hít một thật sâu.
Bác sĩ nhanh chóng làm sạch vết thương, băng bó bằng gạc thuốc đắp ngoài, dậy bàn máy tính, “Tôi sẽ kê một ít thuốc kháng sinh uống, nhà xuống tầng một lấy thuốc.”
“Vâng!” Sophia như một lớn đáng tin cậy, nhanh chóng đồng ý, thậm chí đợi Nguyễn Thanh Âm kịp phản ứng, cô bé cầm thẻ bảo hiểm y tế rời .
“Lưu ý kiêng khem gần đây, ăn thức ăn cay nóng, hải sản, khi tắm để vết thương dính nước, hai ngày nữa đến bệnh viện băng.” Bác sĩ cúi đầu bệnh án, dặn dò.
Nguyễn Thanh Âm ơn gật đầu, khó khăn mặc áo khoác , vết băng gạc ở cánh tay tay áo dài che , thấy dấu vết băng bó.
Cô rời khỏi phòng cấp cứu, theo chỉ dẫn tìm thang máy.
Phòng cấp cứu…
Phòng mổ…
Phòng chăm sóc đặc biệt tim mạch…
Lối thang máy…
Nguyễn Thanh Âm theo chỉ dẫn địa danh, qua khu vực phòng mổ, ở góc rẽ liền thấy biển báo ICU tim mạch.
Thang máy cạnh phòng chăm sóc đặc biệt, cô bước nhanh hai bước, yên tâm để Sophia, một cô bé mười mấy tuổi, xa lạ ở Kinh Bắc, lớn lên ở Úc, dù tự lập đến cũng vẫn là một đứa trẻ.
Bước chân đột nhiên dừng kiểm soát, thế giới thật nhỏ bé.
Nguyễn Thanh Âm tự giễu nhếch miệng, ở bệnh viện cũng thể gặp chồng qua đêm về và bạn gái cũ của .
Trên hành lang dài, Kiều Thiến ghế chờ, tóc dài buông xõa tự nhiên vai, chiếc áo sơ mi màu xanh hải quân làm tôn lên làn da trắng sáng của cô , cô mặc khá phong phanh, đàn ông bên cạnh tháo chiếc áo khoác cashmere vắt tay , chu đáo khoác lên cô .
Người đàn ông đó ai khác, mắt Nguyễn Thanh Âm nóng lên, thứ mắt như ngọn lửa xanh lam, từng sợi từng sợi nuốt chửng trái tim vẫn còn chút hy vọng của cô.
Hạ Tứ mặt đầy xót xa xổm mặt Kiều Thiến, tay cầm một bát hoành thánh nóng hổi, tự tay đút cho Kiều Thiến.
Kiều Thiến rơi một giọt nước mắt, rơi hộp đựng thức ăn dùng một , thần sắc tiều tụy đau buồn.
“Kiều Kiều, ăn chút cơm , em chịu nổi .” Hạ Tứ mặt đầy xót xa, nhíu chặt mày vì lo lắng, nhưng vẫn nhỏ nhẹ, đầy kiên nhẫn dỗ dành.
Chỉ để Kiều Thiến chịu ăn một miếng cơm.
Nguyễn Thanh Âm bước một cách vô cảm, cô qua hành lang , mới đến thang máy ở góc cuối.
Toàn cô khẽ run rẩy, cơn đau ở cánh tay lan khắp cơ thể, cô vốn mạnh mẽ giả vờ như chuyện gì qua mặt họ.
Giọng ngạc nhiên của đàn ông khiến cô dừng bước, “Sao cô xuất hiện ở đây?”