Hà Tổng Tuyệt Tử Kết Hôn Với Người Câm - Nguyễn Thanh Âm - Chương 107: Anh giam giữ con gái tôi trái phép
Cập nhật lúc: 2025-11-07 16:08:54
Lượt xem: 230
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/1LXXgErWHB
Ổ Truyện và đội ngũ Tác giả/Editor xin chân thành cảm ơn!
Nguyễn Thanh Âm đẩy bát , dày trào lên một cơn cồn cào. Cảm giác buồn nôn mãnh liệt thúc đẩy cô dậy, chạy nhanh nhà vệ sinh tầng một. Cô nôn oẹ hết.
Cô ăn gì từ sáng hôm qua. Cô chỉ nôn một ít chất nhầy và hai ngụm canh gà uống .
“Sao ?” Hạ Tứ bưng một cốc nước lọc, giơ tay nhẹ nhàng xoa lưng cô.
Nguyễn Thanh Âm dậy dấu tay, nhưng khoảnh khắc cúi nôn, nôn một ít nước sền sệt mặt Hạ Tứ.
【Tôi… chắc là sốt… gây khó chịu dày, đừng nghĩ nhiều.】 Nguyễn Thanh Âm rút kinh nghiệm từ mang thai giả , sợ Hạ Tứ hiểu lầm.
“Ừ, .”
Hạ Tứ gì nhiều, chỉ mở vòi nước xả sạch vết bẩn trong bồn rửa mặt. Anh hề tỏ ghê tởm. Nếu tận mắt chứng kiến, Nguyễn Thanh Âm khó mà tưởng tượng một ấm mười ngón tay dính nước như dọn dẹp bãi chiến trường cho cô.
Mấy ngày cô bệnh, cô luôn yêu cầu ở phòng ngủ chính. Lý do Hạ Tứ đưa là Dì La về quê, ở chung tiện cho tận tâm chăm sóc cô.
Ngày thứ hai khi Nguyễn Thanh Âm hạ sốt, nhà một vị khách mời mà đến. Thính giác cô nhạy bén, mơ hồ thấy tiếng ồn ào phòng khách. Cô khoác áo xuống lầu.
Cô ở góc cầu thang, bàn tay tái nhợt vịn tay vịn cầu thang, xuống. Sau khi rõ đang trong phòng khách, sắc mặt cô đổi hẳn.
Nguyễn Chính Tường ngóng địa chỉ từ , tìm đến tận cửa.
Trong ký ức của cô, ông lạnh lùng nghiêm nghị. Trong mấy năm sống nhờ ở nhà họ Nguyễn, ông chuyện với cô một cách ôn hòa chỉ đếm đầu ngón tay.
Nguyễn Chính Tường là một thương nhân chỉ lợi nhuận, trong mắt chỉ tiền. Ông càng chút tình cảm nào với “con gái” thất lạc tìm .
Ông đến đây, lẽ là do Tống Cầm gì đó. Nguyễn Chính Tường gả cô cho một đại gia giàu nào đó, bất kể đối phương bao nhiêu tuổi, tình trạng thế nào, chỉ cần tiền, thể mang lợi nhuận lớn cho ông .
Ông hùng hổ đến tìm, rõ ràng khí chất của Hạ Tứ chiếm thế thượng phong.
Hạ Tứ mặc áo sơ mi trắng đơn giản, quần dài đen, lười biếng dựa , vẻ mặt u ám. Đôi mắt đen sâu thẳm chằm chằm đàn ông trung niên mặt.
“Mày giấu con gái tao ở ?” Nguyễn Chính Tường hung dữ , vẫn là bộ dạng hống hách, cao ngạo đó.
“Căn nhà là mày thuê ?” Nguyễn Chính Tường lạnh, giọng điệu khinh miệt, “Quả nhiên là thứ của nợ từng thấy đời, thuê một căn biệt thự, thuê một chiếc xe là thể lừa nó mòng mòng.”
“Cái tên khốn kiếp đó cũng là mày sắp xếp viện dưỡng lão ? Cha mày dạy mày đừng can thiệp chuyện nhà khác ?” Nguyễn Chính Tường lục lọi trong túi, lấy một điếu xì gà, kẹp một cách khoa trương. Chưa kịp châm lửa, ông hét lên một tiếng chói tai.
Xì gà rơi xuống thảm. Nguyễn Chính Tường lộ vẻ đau đớn, liếc thấy tay đàn ông, dường như vặn gãy tay ông .
“Đau đau đau… Mày buông tao ! Tao sẽ báo cảnh sát, tao sẽ gọi cảnh sát bắt mày! Mày giam giữ con gái bảo bối của khác trái phép, còn g.i.ế.c diệt khẩu ?”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại otruyen.vn - https://otruyen.vn/index.php/ha-tong-tuyet-tu-ket-hon-voi-nguoi-cam-nguyen-thanh-am/chuong-107-anh-giam-giu-con-gai-toi-trai-phep.html.]
Hạ Tứ cau mày, đầy vẻ ghê tởm đàn ông trung niên béo phì mặt, nhưng lực tay hề giảm bớt, “Con gái bảo bối? Ông đẩy con gái bảo bối của cho một lão già háo sắc nửa sống nửa chết, tình yêu của ông quả là đặc biệt.”
“Thì ?” Nguyễn Chính Tường nghiến răng nghiến lợi, “Nó thể gả cho ông chủ Vương là phúc khí của nó! Cũng hơn mày trăm , cái đồ giả vờ giàu ! Mày nghĩ mày thuê một căn biệt thự, thuê một chiếc xe là thể cưới con gái tao ? Mơ !”
Nguyễn Thanh Âm chân mềm nhũn, siết c.h.ặ.t t.a.y vịn cầu thang. Nguyễn Chính Tường vẫn như , luôn đặt lợi ích của lên hàng đầu, còn dối là vì cô.
“Tôi cuối, cút khỏi nhà ! Sau vĩnh viễn đến quấy rầy Nguyễn Thanh Âm nữa. Cô bất kỳ quan hệ nào với ông. Ông quyền hủy hoại tương lai của cô .” Gân xanh trán Hạ Tứ nổi lên. Anh chắc sẽ làm gì khi mất lý trí.
Hạ Tứ dùng sức bẻ cổ tay ông , ghê tởm đẩy ông , “Cút khỏi nhà ! Nếu , ông hãy mà giải thích với cảnh sát. Tôi đảm bảo ông sẽ trả giá cho hành vi của .”
Nguyễn Chính Tường khó khăn kiểm soát cơ thể béo phì của , miễn cưỡng giữ thăng bằng. Ông bò dậy với một tư thế cực kỳ buồn . Ông tức đến mức khóe miệng run rẩy, “Kẻ tù là mày! Mày bắt cóc con gái tao! Thậm chí còn cố ý gây thương tích cho tao!”
Ông chạy ngoài. Ngước lên, ông thấy Nguyễn Thanh Âm đang ở cầu thang. Cô mặc đồ ngủ màu hồng, khoác ngoài chiếc áo cardigan đen rộng thùng thình của đàn ông. Tóc cô rối bời xõa vai, cả trông lạnh lùng vô cùng.
Khuôn mặt đó, giống Tống Cầm thời trẻ.
Trong ký ức của ông , Nguyễn Thanh Âm bao giờ dám làm trái ý họ. Cô luôn như một ngoài lề, bất kỳ yêu cầu nào, luôn yên tĩnh trốn ở một góc.
Ông cau mày, đối diện với đôi mắt sắc sảo và oán hận đó. Cô đổi nhiều, còn là cô câm nhỏ bé rụt rè, dễ bắt nạt như nữa.
Nguyễn Chính Tường sững sờ vài giây, quát lớn, “Cái đồ chó phản chủ ăn cây táo rào cây sung! Muốn giữ chút thể diện thì mau cút xuống đây theo tao!”
Mắt Nguyễn Thanh Âm nhòe vì sương. Cô càng ngày càng hận. Vượt qua vai Nguyễn Chính Tường, cô giao tiếp bằng mắt với Hạ Tứ, đang cô với ánh mắt xót xa.
Hạ Tứ gọi điện thoại. Đôi mắt hẹp dài nheo , toát một thở nguy hiểm. Giọng trầm thấp, “Nhà lạ đột nhập. Ba phút nữa thấy ông ở đây.”
“Tao lăn lộn bao nhiêu năm nay, ở Kinh Bắc nhà nào tiếng tăm tao đều nhận . Mày còn ở đây giả vờ!” Nguyễn Chính Tường vẫn nhận sự nghiêm trọng của vấn đề, tự phụ chỉ Hạ Tứ mắng chửi, “Cái cặp chó nam nữ chúng mày! Đêm ngày đính hôn của nó, ngủ với nó trong khách sạn là mày ? Hóa từ lúc đó cấu kết với !”
“Nguyễn Thanh Âm, nhân lúc tao còn chuyện tử tế với mày, nhanh xuống đây theo tao!” Nguyễn Chính Tường đầu, ngước lên mắng cầu thang.
Kính coong. Chuông cửa vang lên.
Hạ Tứ mặt lạnh mở cửa. Đứng ngoài cửa là bốn đàn ông vạm vỡ mặc đồng phục. Người đầu đeo tai , “Xin Hạ , là do chúng sơ suất. Xin làm phiền ngài. Chúng sẽ đưa ông ngay lập tức.”
“Xâm nhập gia cư bất hợp pháp, đưa ông đến sở cảnh sát. Mọi việc cứ giao cho luật sư của giải quyết.” Hạ Tứ rõ ràng ghê tởm đến cực điểm, thêm một lời thừa thãi nào nữa.
Mấy đàn ông ngoài cửa giày bảo vệ, khống chế Nguyễn Chính Tường ngoài, “Thả tao ! Bọn mày đều là lũ một giuộc! Diễn kịch nghiện ? Tìm mấy diễn viên quần chúng ở ? Hù dọa ai chứ!”
Nguyễn Chính Tường miệng sạch sẽ. Đi xa vẫn thấy tiếng ông lầm bầm mắng chửi.
Hạ Tứ mặt lạnh, đóng sầm cửa , ngước Nguyễn Thanh Âm lầu.
________________________________________