Nguyễn Thanh Âm xách túi, đẩy cửa biệt thự Yến Tây, tháo giày cao gót, chân đất sàn, đưa hộp cơm đóng gói sẵn bàn cho tài xế ngoài cửa.
Tài xế Lưu, đó cùng cô đường, thấy thái độ của vợ chồng trong xe, nhận bà chủ tâm trạng nhưng gì, chỉ khéo léo nhận lấy hộp cơm.
Nguyễn Thanh Âm , trong tủ giày lấy giấy và bút, chữ mạnh mẽ, rắn rỏi:
“Phiền bác chạy một chuyến .”
Lưu sư phụ vội vã lắc tay:
“Đó là chuyện đương nhiên, bà hãy nghỉ ngơi sớm .”
Nguyễn Thanh Âm chỉ mỉm cảm ơn, cửa đóng , cô như một quả bóng xì , nặng trĩu, ngay lập tức bệt xuống sàn.
Cô ôm đầu gối, ánh mắt vô định một góc, bao lâu, đèn phòng khách bật sáng, bà La khoác áo bước .
Người giúp việc kinh ngạc khi thấy cô sàn, vội chạy tới:
“Bà chủ, bà đây? Sàn lạnh lắm, đỡ bà lên ghế sofa.”
Nguyễn Thanh Âm như con rối, bà La tốn sức kéo cô lên sofa. Nhìn bà chủ thất thần, bà đoán lẽ cãi với ông chủ, thở dài:
“Bà chủ, sức khỏe là quan trọng nhất, đừng tự làm bản tổn thương. Ông chủ quản lý cả một công ty lớn, thể lúc nào cũng bên cạnh bà, điều đó là bình thường thôi.”
Nguyễn Thanh Âm vẫn vô cảm, cuộn một góc sofa, nhắm chặt mắt, lông mi rung nhẹ.
“Bà đói ? Nồi canh vẫn còn, uống ?”
bà La bà chủ đầy thương cảm, nhỏ nhắn như tờ giấy mỏng, một cơn gió nhẹ cũng đủ làm bay .
Nguyễn Thanh Âm cuối cùng chút phản ứng, lắc đầu nhẹ.
bà La thở dài, đắp chăn lên cô:
“Bà cứ nghỉ ở đây một lúc, mệt thì lên lầu ngủ nhé.”
Nguyễn Thanh Âm chậm rãi gật đầu, úp mặt chăn, chỉ lộ vài sợi tóc vụn và đôi lông mày cong dài.
Sáng hôm , bà La đống chăn gấp gọn sofa, ngước mắt hướng phòng tầng hai, bếp chuẩn bữa sáng.
Đến tám giờ, bà chủ vẫn xuống ăn.
Bà La lên tầng hai gọi cô, gõ cửa nửa ngày ai trả lời, chỉ thấy tiếng mèo kêu yếu ớt.
Phòng bà chủ sạch sẽ như ai ở, vẫn như hôm qua bà La lên cho mèo ăn. Bà dọn cát mèo, thêm đồ ăn và nước cho mèo.
Liệu bà chủ suốt đêm sofa ? Sáng nay ngoài ư?
Bà La nhón chân ngoài cửa sổ, chiếc xe trắng đậu bên đường cũng thấy .
Đó là xe ông chủ mua cho bà chủ, chắc là cô làm , bà La thở phào nhẹ nhõm, đóng cửa để mèo chạy ngoài.
Nguyễn Thanh Âm dừng xe bên lề viện dưỡng lão.
Trước khi kết hôn, điều kiện duy nhất của cô là Hạ Tứ dùng quan hệ đưa cha nuôi viện dưỡng lão cao cấp thuộc tập đoàn Hạ, giúp họ thoát khỏi sự kiểm soát của nhà Nguyễn.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại otruyen.vn - https://otruyen.vn/ha-tong-tuyet-tu-ket-hon-voi-nguoi-cam-nguyen-thanh-am-ha-tu/chuong-76-nguyen-thanh-am-mat-tich.html.]
Cô cam tâm để nhà Nguyễn tùy tiện sắp xếp, nhưng Nguyễn Chính Tường dùng cha nuôi ý thức tỉnh táo, tự chủ để uy h.i.ế.p cô.
Cô nhẫn nhịn nhiều , nhưng đối phương càng ngày càng lấn tới.
Nhiều năm qua, cô thử nhiều cách nhưng thoát quyền kiểm soát của họ, vì viện dưỡng lão là do họ sắp xếp, thể ngừng điều trị bất cứ lúc nào.
Ở Bắc Kinh, viện dưỡng lão, giáo dục luôn là mối quan tâm xã hội hàng đầu.
Vài năm , nhờ công việc, cô một ít tiền tiết kiệm, cố gắng chuyển cha nuôi sang cơ sở khác tin cậy, nhưng trung gian báo giá cao, vẫn tìm viện dưỡng lão nào y tế tiên tiến môi trường .
Thứ hai, Nguyễn Chính Tường càng chịu để cô di chuyển cha nuôi.
Viện dưỡng lão cao cấp ở Bắc Kinh hiếm, ở đây mỗi phòng riêng giường phụ, phòng tắm riêng, khu vườn rộng, điều dưỡng đẩy xe lăn chăm sóc bệnh nhân kỹ lưỡng.
Nguyễn Thanh Âm thang máy lên tầng sáu, cha nuôi bố trí ở phòng VIP, nội thất tinh tế, khác hẳn bệnh viện trắng tinh, nơi đây như một ngôi nhà, đồ đạc và thiết đầy đủ.
Mỗi nửa giờ, y tá kiểm tra dấu hiệu sống, đo nhiệt độ, huyết áp, truyền dịch và cho uống thuốc theo đơn ba bữa trong ngày.
Viện dưỡng lão của Hạ Tứ chỉ là nơi dưỡng lão thông thường, mà như bệnh viện tư nhân dành riêng cho già, theo dõi sức khỏe, quan tâm tinh thần và tâm lý.
Nguyễn Thanh Âm mở cửa, trông thấy điều dưỡng bà Trần đang rửa đồ lót cho cha nuôi trong phòng tắm, đó dính vết bẩn vàng.
Cha nuôi liệt nửa , ý thức kém, cổ quàng khăn y tế, giường, miệng há, chăm chú xem TV.
TV đang phát chương trình ẩm thực, liên tục chiếu những món ăn phong phú: thịt gà, cá, trứng, đủ cả.
Bà Trần vui mừng thấy cô đến:
“Nguyễn tiểu thư đến ? Mau , rửa xong ngay, bà bên ngoài với cha .”
Nguyễn Thanh Âm nỡ, hiệu bằng thủ ngữ:
【Đồ bẩn quá thì cứ vứt , sẽ mua mới, cô cần rửa nữa.】
Công việc cô làm nhiều năm, bà Trần quen, hiểu những cử chỉ cơ bản.
Bà mỉm , tay vẫn ngừng làm việc:
“Vứt thì phí, nào cũng bẩn thế . Có lúc cũng cho ông mặc tã giấy, nhưng gần đây nổi mẩn nên dùng, nên mới xảy tình trạng .”
【Cô cần rửa nữa, đồ thôi, sẽ mua mới.】
Nguyễn Thanh Âm nhíu mày, thương bà Trần vô hạn.
Cô từng hưởng sự chăm sóc của cha nuôi nhưng bao giờ làm việc , còn một ngoài chân thành tận tâm chăm sóc, bà Trần thật lòng bụng.
Bà Trần là thật thà, cần cù, gia đình hai con đang học, chồng mất sớm, cả gia đình gánh vai.
Vụ tai nạn xảy khi cô còn nhỏ, cô nài nỉ Nguyễn Chính Tường mới cho cha nuôi cơ hội điều trị ở bệnh viện.
Tai nạn nghiêm trọng, cha nuôi liệt nửa , ý thức kém, trí nhớ giảm sút, cơ thể phối hợp , cần chăm sóc 24/24.
Nhân viên bệnh viện từng lợi dụng cô vắng mặt, đánh cha nuôi, quần áo bẩn, bắt ăn thức ăn thừa.
Có cô tình cờ gặp, thấy nam điều dưỡng lực lưỡng dùng dây da đánh cha nuôi đang , đáng thương cha nuôi chỉ hét , ôm đầu trốn tránh như đứa trẻ.