Sắc mặt của Trần Thiếu Cảnh lập tức biến đổi, khi thì trắng bệch, khi thì đỏ bừng:
“Chúng thiệp mời, lén .”
Thư ký Từ nhạt, ánh mắt lướt qua họ từ đầu đến chân, giọng mang hàm ý trào phúng:
“Thật ?”
“Thiệp mời là khác đưa, cũng rõ chuyện cụ thể…” Giọng Trần Thiếu Cảnh càng càng nhỏ, khí thế cũng dần yếu .
Thư ký Từ khẽ , ánh bình tĩnh mà lạnh lùng, sang Nguyễn Thanh Âm dịu giọng :
“Phu nhân, cô chứ? Thật xin vì khiến cô chịu kinh hãi. Chúng chuẩn phòng nghỉ, mời cô theo lối .”
Trong ánh mắt đàn ông ẩn giấu một tầng ý tứ sâu xa, khiến Nguyễn Thanh Âm cảm thấy, chuyện dường như hề ngẫu nhiên — đang cố tình sắp đặt.
Phòng nghỉ?
Cô gần như đoán vài phần.
Bạch Oanh Oanh hừ khẽ, phồng má tức giận:
“Thế thì còn tạm !”
Cô kéo tay Nguyễn Thanh Âm định cùng, nhưng thư ký Từ chặn .
Cô trừng mắt :
“Anh ý gì?”
Dù trong lòng lớn tiếng, nhưng nghĩ đến phận của đối phương — thư ký của đại tổng giám đốc, cô vẫn đành hạ giọng, cổ rụt .
“Cô Bạch, cô là nghệ sĩ, xin chú ý đến hành vi của . Các phóng viên đều đang ở đây.” Thư ký Từ uyển chuyển mà kiên quyết từ chối, với Nguyễn Thanh Âm:
“Nguyễn tiểu thư, mời cô lối .”
Lâm Dịch nhíu mày, định lên tiếng, nhưng thư ký Từ chặn :
“Trưởng phòng Lâm, phần chi tiết hợp đồng hợp tác còn vài điều cần xác nhận, trưởng phòng Trương của bộ Tài vụ đang chờ .”
Bạch Oanh Oanh dù nóng nảy, nhưng cũng là lăn lộn nhiều năm trong showbiz, từng chịu ít thiệt thòi, nên bản năng nhạy bén hơn .
Cô đảo mắt qua giữa thư ký Từ và Nguyễn Thanh Âm, cảm giác rõ ràng rằng — đang cố tình giấu điều gì đó.
Mãi đến khi hai bóng khuất hẳn trong hành lang, cô vẫn nghĩ nổi mối liên hệ giữa họ.
Thư ký Từ dẫn Nguyễn Thanh Âm đến cuối hành lang, mỉm niềm nở:
“Phu nhân, bất đắc dĩ thể công khai phận của cô. Cô chứ?”
Nguyễn Thanh Âm lắc đầu.
Cô theo bản năng chỉ về phía cửa phòng nghỉ, dùng thủ ngữ hỏi:
【Bên trong ?】
Thư ký Từ đoán chừng , khẽ gật đầu, ngập ngừng :
“Tổng giám đốc Hạ đang đợi cô ở trong.”
Nguyễn Thanh Âm mím môi, siết chặt váy, căng thẳng đến mức tim đập loạn.
Cô định đầu bỏ thì thư ký Từ đoán ý cô, nhanh tay mở cửa .
“Phu nhân, mời .”
Cô còn đường lui.
Nguyễn Thanh Âm hít sâu, cắn môi, bước trong.
Trong phòng bật đèn, rèm cửa kéo kín mít, chỉ hai ngọn đèn tường lờ mờ hắt sáng.
Người đàn ông tựa ghế sofa, tay kẹp điếu thuốc, ánh lửa đỏ nơi đầu điếu nhấp nháy hắt lên gương mặt tuấn mà lạnh lùng.
Không khí như nén .
Nguyễn Thanh Âm c.h.ế.t lặng, dám bước thêm nửa bước.
“Lại đây.”
Hạ Tứ khẽ cúi , dập tắt tàn thuốc, vỗ nhẹ lên chỗ bên cạnh.
Nguyễn Thanh Âm đành cẩn thận nhấc váy bước đến, giày cao gót gõ lên sàn gỗ tạo tiếng “cộp” trầm đều.
Cô dừng , cách chừng hai bước.
“Tôi xin .”
Hạ Tứ ngẩng đầu, đôi mắt sâu thẳm ánh lên vẻ phức tạp.
“Tôi nên những lời khiến em tổn thương.”
Ánh mắt Nguyễn Thanh Âm run — … đang xin cô ư?
[Truyện được đăng tải duy nhất tại otruyen.vn - https://otruyen.vn/index.php/ha-tong-tuyet-tu-ket-hon-voi-nguoi-cam-nguyen-thanh-am-ha-tu/chuong-72-chu-dong-nhan-loi-cau-hoa.html.]
“Còn chuyện váy trùng mẫu, thực sự . Chỉ là trùng hợp. Tôi cố tình khiến em khó xử.”
Anh vươn tay kéo cô gần, giữ lấy cổ tay cô, ngón tay khẽ vuốt lên làn da mảnh mai.
Thì … hết.
Chỉ hai câu , nỗi ấm ức cả đêm của cô liền tan biến.
Nguyễn Thanh Âm bỗng thấy chua xót, giơ tay khẽ đ.ấ.m mấy cái.
Hạ Tứ tránh, để mặc cô giận dỗi đánh n.g.ự.c .
Thấy sắc mặt vẫn tái nhợt, cô mềm lòng, mím môi, lo lắng đặt tay lên vết thương nơi eo .
“Không đau, khỏi .”
Anh khẽ xoa đầu cô, giọng dịu dàng: “Ngoan, đừng lo.”
【Đi bệnh viện.】
Nguyễn Thanh Âm làm thủ ngữ, nghiêm túc .
Hạ Tứ bất lực, cố tình giả vờ hiểu:
“Muốn về nhà ?”
Cô vội lắc đầu, sức làm động tác:
【Bệnh viện.】
Đôi mắt to tròn, môi mím — trông đáng yêu cứng đầu.
Hạ Tứ dĩ nhiên hiểu hết, nhưng cố tình chọc cô, dáng vẻ nghiêm túc mà buồn .
Anh cố nén , hỏi :
“Bệnh viện ?”
Cô gật mạnh đầu, nắm lấy cổ tay kéo , quyết liệt cho phản kháng.
Hạ Tứ khẽ, thuận thế nắm tay cô:
“Không hướng đó.”
Anh kéo cô chạy hành lang khác, né khỏi tầm mắt và cánh phóng viên.
Xe nổ máy, lao .
Bên ngoài, ánh đèn đường liên tục lùi về phía ; trong xe, tay họ vẫn siết chặt lấy .
Cuối cùng, họ đến bệnh viện.
Hạ Tứ ôm Nguyễn Thanh Âm giường, cả hai vẫn mặc nguyên quần áo.
Anh khẽ trêu:
“Yên tâm, lòng mà sức, sẽ làm gì em .”
Nguyễn Thanh Âm kéo ngón tay , ngước mắt , ánh mắt long lanh như nước.
“Hmm?”
Giọng khàn khàn, thở ấm áp phả lên trán cô.
Cô đặt tay lên vết thương của , ánh mắt lo lắng.
Anh bất đắc dĩ bật :
“Được , hứa, mai sẽ đến bệnh viện. Công ty cũng sắp nghỉ Tết , thời gian dưỡng thương, đừng lo nữa.”
Nguyễn Thanh Âm mới yên tâm, ngoan ngoãn tựa đầu n.g.ự.c .
Đêm , họ chỉ ôm ngủ, thật sự gì vượt quá giới hạn.
Sáng sớm hôm .
Tiếng bà La nấu ăn vang vọng từ tầng xen lẫn thở đều đặn của đàn ông.
Nguyễn Thanh Âm khẽ dụi mắt, ánh sáng len qua khe rèm.
Cô nhẹ nhàng chui khỏi vòng tay , chân trần bước phòng đồ.
Tất cả quần áo bà La ủi phẳng phiu, xếp ngay ngắn.
Hôm nay là ngày quan trọng —
Ngày đánh giá thăng chức kỳ khảo sát một tháng.
Cô hít sâu, tự nhủ cố gắng hết sức.
Nguyễn Thanh Âm chọn một bộ vest công sở tinh tươm, búi tóc gọn gàng, vẽ lông mày thật kỹ.
Kỹ thuật trang điểm của cô vẫn còn vụng về, nhưng khí chất sáng ngời.
Nhìn trong gương, tim cô đập thình thịch — hồi hộp, nhưng đầy quyết tâm.