Hả hê lắm chứ! - Chương 2

Cập nhật lúc: 2025-08-12 04:57:18
Lượt xem: 17,467

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/7V5SZ1h2sF

Ổ Truyện và đội ngũ Tác giả/Editor xin chân thành cảm ơn!

Thấy , Phan Linh hiểu rằng hôm nay thể để bà xoa nặn thế nào cũng , càng rõ ràng nếu thật sự động thủ bà cũng đối thủ của , thế là bà vỗ đùi cái bốp, lóc gào thét như thể mất.

Còn mấy bà họ hàng hồn thì cũng bắt đầu bận rộn.

Kẻ bận an ủi Phan Linh.

Kẻ bận chỉ trích .

Ngô Vĩ càng tức run cầm cập: “Hạ Tiêm Tiêm, cô quá đáng lắm ! Tôi thể cưới một mụ đanh đá như cô chứ? Cô nhất là quỳ xuống xin ngay lập tức!”

Những khác cũng thi buông lời lên án .

“Con dâu mới tính khí đúng là dọa c.h.ế.t mà, chị dâu đúng là khổ mệnh, cưới con xoa…”

“Con dâu nhà ai dám cãi động tay với chồng thế ? Cái mà đặt xã hội cũ thì dìm lồng heo đấy!”

“Thật là vô lý! Quả nhiên là cái thứ gia giáo!”

Tôi lạnh lùng mấy bà lắm lời đó, cũng chẳng vội cãi với họ, mà mạnh tay hất đổ cả bàn, ném hết thức ăn bát đĩa xuống sàn.

“Món ăn vất vả làm , thà đổ còn hơn là cho chó ăn!”

Giữa đống đổ nát, tất cả đều ngơ ngác .

Họ đều dọa sợ.

Tôi lạnh lùng họ, phủi phủi tay: “Được , bây giờ thì cút hết .”

Mấy bà họ hàng , mặt mũi khó coi vô cùng, chắc là đời họ từng chịu nhục như , cũng từng thấy cô dâu nào hung hãn như .

hối hận, vô cùng rõ ràng rằng trong cái đống rác rưởi , chỉ thể làm một phụ nữ hung hãn chứ thể làm một cô vợ yếu đuối, nếu sẽ họ gặm cho còn một mảnh xương.

Hình tượng gì, danh tiếng gì, cần nữa. Tôi chỉ cần kiên quyết giữ vững ranh giới của , để họ khi trở mặt thì sẽ hung dữ đến mức nào, như họ mới dám cưỡi lên đầu mà ị.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại otruyen.vn - https://www.otruyen.vn/ha-he-lam-chu/chuong-2.html.]

Phan Linh tức đến run cầm cập, lóc vật vã mắng con trai : “Tiểu Vĩ, con xem con cưới cái loại vợ gì đây! Vận rủi của gia đình !”

Cô của Ngô Vĩ cũng giận dữ mở miệng: “Tiểu Vĩ, hôm nay con dạy dỗ cô vợ thật , quá là vô phép tắc ! Nhà chúng cần loại mụ đanh đá hung hăng! Cô thật sự làm mất hết mặt mũi nhà chúng ! Con xem, con tức đến mức nào ?”

Ngô Vĩ họ kích động, hung thần ác sát xông tới đánh .

Đã xé toạc mặt , còn thể để đánh ?

Thế là nhặt một mảnh sứ vỡ đất lên, chỉ Ngô Vĩ lạnh: “Ngô Vĩ, hôm nay dám động một cái, cào nát mặt ! Không tin thì cứ thử xem!”

Ngô Vĩ dám xông tới nữa, tức giận đến nhảy dựng lên: “Hạ Tiêm Tiêm! Giờ cô lòng chứ? Rốt cuộc cô ý đồ gì, mới gả nhà làm cho cả nhà gà bay chó sủa, chẳng qua chỉ cô vài câu thôi, cô nhất định làm loạn mặt họ hàng như thế? Có ý nghĩa gì !”

Nghe lời đó, tức quá hóa : “Anh ý nghĩa ? Ngô Vĩ, nó lương tâm chó ăn não lợn gặm ? Tôi bụng thông cảm cho kinh tế eo hẹp, hóa là kẻ ngu ngốc tự nguyện đ.â.m đầu gả cho ? Anh cứ mặc kệ sỉ nhục như thế, cũng lọt tai ! Bao nhiêu năm nay đối xử với thế nào tự ? Đến loại bạc bẽo còn chẳng khốn nạn bằng !”

Sau đó Phan Linh đang lóc thảm thiết, giận dữ : “Còn bà nữa! Bà còn mặt mũi mà ? Con trai bà mấy lạng mấy cân bà tự ? Cái nhà tồi tàn của bà mà còn trèo cao ? Tôi bà sắp xuống lỗ đấy, cũng tích đức cho một chút , cái mồm độc địa như là sợ xuống địa ngục đúng ?”

Tôi tức lộn ruột, thế là hít một tiếp tục mắng: “Tôi cha thì ? Giết phóng hỏa đào mồ tổ tiên nhà bà ? Mà bà chuyện khó thế? Bà cũng chẳng tự lượng sức cái tiền quan tài ba cọc ba đồng của bà, nếu thật sự đòi sính lễ thì bà lấy ? Không ơn còn thấy khác tiện mạt, bà ăn phân chó ? Miệng thể nhả một câu tử tế nào ?”

Phan Linh mắng đến thở hổn hển, đó mắt trợn trắng, cứ như thể giây tiếp theo sẽ tắt thở .

Tôi chẳng sợ, đồ tai họa thì sống dai nghìn năm, hôm nay Phan Linh mà thật sự tức c.h.ế.t thì đúng là gặp ma .

Xử lý xong Phan Linh, bắt đầu chỉ mấy bà họ hàng lắm điều đó mà mắng chửi: “Còn mấy nữa, đều chữ hổ thế nào đúng ? Đến nhà khác làm khách mà đến mặt mũi cũng cần nữa ? Cứ như chó sủa ngừng, đúng là tại , bưng nhầm món , đáng lẽ bưng một chậu xương cho mấy gặm mới !”

“Tưởng dễ bắt nạt ? Thẻ lương của mà mấy cũng thèm thuồng ? Đến thổ phỉ còn chẳng trơ trẽn bằng mấy ! Muốn oai thì cút về nhà , đừng làm bẩn đất của !”

Khi những kẻ lộn xộn cuối cùng cũng cút , trong căn nhà chỉ còn tiếng nức nở chói tai của Phan Linh vang vọng.

“Tôi sống nổi nữa … Ông ơi, ông sớm thế? Ông cũng nên mang theo chứ…”

“Tôi khổ mệnh quá… Ông trời ơi, tạo nghiệp gì cưới cái mụ đanh đá …”

“Con trai đáng thương của ơi, sống đây…”

Tôi thấy phát bực, bèn châm biếm: “Muốn sống thì sống, sống thì c.h.ế.t .”

Loading...