Gửi Lại Nhân Gian Mái Đầu Tuyết Trắng - Chương 13

Cập nhật lúc: 2025-11-13 09:42:44
Lượt xem: 110

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/1LXXgErWHB

Ổ Truyện và đội ngũ Tác giả/Editor xin chân thành cảm ơn!

Sau việc đó, mới từng bước xa hơn con đường đế chế thương mại.

Giang Ứng Khê là ánh sáng của , nhưng khi trở về nhà căn phòng tối đen như mực,

Tim nhói đau, chính tự tay dập tắt ánh sáng của đời .

Chính g.i.ế.c c.h.ế.t Giang Ứng Khê.

“Tôi về .”

Không ai đáp , một đặt hành lý xuống, cởi quần áo, chuẩn bếp nấu cơm.

Mọi đều với rằng Giang Ứng Khê chết, nhưng luôn cảm thấy cô bé vẫn còn đó, chỉ đang chơi trốn tìm với thôi.

Lúc làm, cô bé ở một góc nào đó trong nhà, đợi đến khi tan sở về thì cô bé trốn .

Anh nghĩ chắc cô bé giận lắm, nếu thì chịu đến giấc mơ của .

Mùa đông năm nay đến nhanh, lá cây khô héo rụng xuống. Anh nhớ cô bé ước nguyện gì trận tuyết đầu mùa năm ngoái.

Cô bé ước gì nhỉ, bàn ăn suy nghĩ lâu.

À đúng , lúc đó cô bé mặc bộ đồ ngủ, khuôn mặt nhỏ nhắn hồng hào, đôi mắt lấp lánh như suối nguồn:

“Cháu hy vọng Chú nhỏ của cháu sẽ mãi mãi yêu cháu!”

Lúc đó còn hỏi cô bé, nếu thực hiện thì .

Cô bé vui đáp:

“Thì phạt Chú nhỏ bao giờ gặp cháu nữa.”

Lời tiên tri thành hiện thực, khi còn yêu cô bé nữa, cô bé biến mất dấu vết.

Nghĩ đến đây, nở một nụ khổ. Rất nhiều hỏi tại tổ chức tang lễ,

. Anh cảm thấy cô bé vẫn còn đó, một ngày nào đó cô bé sẽ tươi nhảy nhót như một chú thỏ nhỏ xuất hiện mặt , với :

“Ha ha ha! Bị cháu dọa sợ đúng !”

“Thật cháu vẫn còn sống.”

bây giờ trong khí chỉ lạnh lẽo, thứ yên tĩnh đến cùng cực.

Kỳ Bạc Ngôn dùng d.a.o từ từ cắt miếng bít tết. Bức ảnh Giang Ứng Khê đối diện vẫn rực rỡ như thế. Anh :

“Ăn , món em thích nhất.”

“Món em thích nhất.”

Không ai trả lời, chỉ tiếng vọng của chính trong căn phòng trống rỗng.

“Ăn …”

“Ứng Khê, em hận đến ?”

“Thậm chí giấc mơ một cái.”

Anh lặp lặp lầm bầm lâu, đột nhiên dùng dĩa đ.â.m mạnh tay . Máu trào , đầu tiên cảm thấy dễ chịu.

“Ứng Khê, làm thế em thể tha thứ cho .”

Không là do tác dụng của thuốc là tâm lý, đầu tiên mơ thấy Giang Ứng Khê.

Giang Ứng Khê dường như vẫn là cô bé nhỏ bé đó, ngoan ngoãn bên cạnh kéo tay :

“Chú nhỏ, chú thật sự là Chú nhỏ của cháu ?”

Anh trả lời thế nào, nhưng trong mơ hề trân trọng mà đẩy cô bé :

“Đi , ghét em!”

Những lời từng ngày xưa, nay trong mơ, mới nhận nó đau lòng đến mức nào.

Thì những lời đó đau đớn như , đau đến mức nếu ngoài cũng sẽ cảm thấy xót xa.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại otruyen.vn - https://otruyen.vn/gui-lai-nhan-gian-mai-dau-tuyet-trang/chuong-13.html.]

khi định bước tới ôm cô bé, cô bé bỏ chạy.

Có lẽ, lúc đó cô bé mắc bệnh dày .

, cũng chẳng quan tâm.

Một cơn ác mộng tỉnh dậy, đột nhiên choàng tỉnh khỏi giấc ngủ, mồ hôi đầm đìa, miệng ngừng lẩm bẩm:

Ứng Khê, Ứng Khê!

cô bé dường như cố ý chọc giận , khuôn mặt mãi mãi thể rõ, bàn tay mãi mãi thể nắm ,

Giống như ngoài đời thực, bất lực ngăn cản cô bé về phía cái chết.

Anh tỉnh dậy vết thương tay, bắt đầu lẩm bẩm:

“Đây là câu trả lời của em ?”

Anh bắt đầu phấn khích. Nếu tự làm đau bản thể cơ hội gặp Ứng Khê, thấy điều đó đáng giá.

Thế là, vết thương tay ngày càng nhiều, cuối cùng gần như thể cầm bát đũa.

Bạn bè khuyên dừng , nhưng chỉ cố chấp cho rằng:

“Đây là Ứng Khê tha thứ cho .”

“Chỉ cần em chịu gặp , thế nào cũng .”

một khi con dục vọng thì sẽ khao khát nhiều hơn. Anh bắt đầu chỉ thỏa mãn với việc thấy cô bé, chuyện với cô bé, dẫn cô bé chơi.

Mức độ tự làm đau của ngày càng sâu hơn. Ban đầu chỉ là chảy máu, về , gần như còn một mảnh da thịt lành lặn.

Ngày tuyết đầu mùa rơi, đắp một tuyết trong sân.

Anh còn chụp ảnh gửi WeChat của Ứng Khê, mặc dù nhận hồi âm.

Anh giải quyết xong việc cuối cùng, quyên góp bộ cổ phần cá nhân cho một tổ chức độc lập.

Ngày hôm đó bộ về nhà. Người đường đều xúm xem tuyết mới rơi, nhộn nhịp vui vẻ.

Anh bước tiệm bánh đó, mua một chiếc bánh kem thỏ con và một bó hoa baby màu hồng.

“Xấu quá.”

Anh bó hoa baby trơ trụi, nhịn mở lời, nhưng làm , đây là loài hoa Ứng Khê yêu thích nhất.

Cô nhân viên lâu gặp , liền hỏi dạo đến nữa:

“Tôi vẫn nhớ, cháu gái thích bánh thỏ con ở tiệm lắm, gần như tuần nào cũng ăn một .”

“Gần đây đến ít , còn tưởng chuyện gì.”

Kỳ Bạc Ngôn chỉ sững sờ một chút, :

“Không gì, em mất .”

“Cảm ơn các cô tiếp đãi, em thích.”

Cô nhân viên ngay lập tức c.h.ế.t trân tại chỗ, làm , chỉ mang theo chiếc bánh kem chầm chậm bước ngoài.

Kỳ Bạc Ngôn bắt đầu về nhà, vô tình va một cô gái nhỏ. Cô gái thấy ánh mắt mệt mỏi và đầy thương tích , giật sợ hãi.

chỉ lắc đầu, bỏ .

Nếu Ứng Khê còn sống, liệu cô bé cũng va ai đó như xin họ ?

Anh nghĩ như , chớp mắt tới cổng biệt thự.

Chỉ thấy trong sân trồng hoa hồng, nhưng khi Giang Ứng Khê mất, hoa hồng dường như cũng cảm nhận điều gì đó, còn nở nữa, giờ gần như khô héo.

Kỳ Bạc Ngôn cẩn thận đặt chiếc bánh kem lên bàn, làm một bàn tiệc lớn.

Toàn bộ đều là những món Giang Ứng Khê thích ăn nhất. Anh bận rộn trong bếp, khi bưng món cuối cùng , vui vẻ :

“Sinh nhật vui vẻ, Ứng Khê.”

Anh tự hát bài chúc mừng sinh nhật, thổi nến.

Loading...