Minh Thư một chiếc hộp nhỏ bằng gỗ, cũ kỹ nhưng cô lau sạch mỗi tuần. Bên trong gì quý giá, chỉ là những tờ giấy gấp làm tư, một vài phong thư dán kín, và nét mực nhòe vì thời gian.
Tất cả đều là thư… cô cho .
Không ai nhận. Không ai . Chỉ là cô – để giữ lấy thanh xuân của , để lưu những điều bao giờ phép .
Bức thư đầu tiên cô một chiều tháng tư năm lớp 11, khi Duy Tân lỡ chạm nhẹ tay cô khi đưa tập bài giảng. Trái tim cô đập rối rắm, còn bàn tay nhỏ siết chặt lấy cạnh bàn cho đến khi hết tiết.
"Anh nhớ nhỉ? Khoảnh khắc ngắn như một cái chạm gió. với em, nó đủ để mơ cả tháng trời."
Cô từng nghĩ, nếu đủ can đảm, lẽ đưa một bức thư nào đó cho – ngày cuối cấp, ngày ôn thi đại học, hoặc ít nhất là khi chia tay ở cầu Ánh Sáng. , bức thư nào cũng gập , cất hộp, như chính trái tim cô: luôn giấu kỹ.
Những bức thư chất dần theo tháng năm. Có bức dài như nhật ký, bức chỉ vỏn vẹn một dòng:
“Hôm nay thấy với khác. Em cũng . lòng thì nhói.”
Cô giữ chúng để làm gì. Chẳng vì mong gặp , càng để trao tận tay ai đó. Có lẽ… chỉ là vì yêu đơn phương thì cần một nơi để ký thác, để giải bày những thứ vốn .
Một chiều mưa tháng mười một, cô ở ban công, tay cầm một tách nóng, mắt hướng về phía những mái nhà ướt đẫm. Tự nhiên, cô lấy hộp thư , từng tờ, từng dòng.
Lạ , cô . Những dòng chữ năm , giờ đây với cô, giống như chứng tích cho một từng thật lòng, kiên trì – nhưng cũng buông.
Cô lấy một tờ giấy mới, dòng đầu tiên bao tháng đụng đến:
[Truyện được đăng tải duy nhất tại otruyen.vn - https://otruyen.vn/index.php/gia-nhu-anh-biet/chuong-6-nhung-buc-thu-khong-gui.html.]
“Em còn chờ thư trả lời nữa. em vẫn . Để nhắc từng một trái tim chân thành.”
Tuần , tiệm sách tổ chức hội sách ngoài trời. Minh Thư phụ trách gian hàng sách cũ. Trẻ con, già, sinh viên… tấp nập qua . Có một bé tiểu học thấy chiếc hộp thư trưng bày góc gian hàng, tò mò hỏi:
"Chị ơi, đây là hộp gì ạ?"
Cô mỉm : "Là hộp đựng những điều ai ."
Cậu bé nghiêng đầu, bật : "Giống nhật ký hả chị?"
“Ừ, nhưng cần giấu. Vì chẳng ai hiểu ngoài .”
Cậu bé hiểu. cô thì hiểu. Vì những điều trong đời, chỉ cần hiểu, là đủ.
Tối hôm đó, khi thu dọn xong thứ, Minh Thư một bậc thềm. Tay cô ôm hộp thư, đầu tiên cô lấy từng bức, cẩn thận đốt . Không vì quên, mà là để với chính rằng:
“Cảm ơn vì yêu chân thành đến thế. em xứng đáng bước tiếp.”
Ngọn lửa bập bùng, soi rõ đôi mắt cô – còn u uẩn, chỉ còn ánh bình thản như mặt hồ cơn mưa.
Một từng yêu sâu đậm, cần ai chứng kiến, cần ai đáp . Chỉ cần một đủ dũng cảm , đủ mạnh mẽ để lời tạm biệt, là xứng đáng với chính .
Yêu đơn phương – đôi khi để đến với , mà để hiểu từng vì ai mà đến