Tin tức nổ như một quả bom:
“Chấn động: Tổng tài Đế Huyền từng cầm đầu tổ chức ngầm Nam Lâm, dính líu đến nhiều vụ thanh trừng kín!”
Trên các mặt báo, hàng loạt hình ảnh, tài liệu tung :
Hình Dạ Lâm trong một buổi giao dịch với những nhân vật bí ẩn năm xưa, những trích đoạn lời khai từ một kẻ từng làm trong nội bộ thế giới ngầm…
Và ... đến đoạn chốt hạ:
“Nguồn tin tiết lộ: Một sinh viên thiết kế từng quan hệ mật với Dạ Lâm – hiện là yêu của .”
Tên của cô: Trịnh Diệp Lam.
Ảnh cô rời khỏi tòa nhà Đế Huyền, ảnh cô và xuất hiện cùng tại bệnh viện, tại khuôn viên trường… tất cả đều bới móc.
Trường đại học ngay lập tức cho mời cô lên làm việc.
Bạn bè lưng, một giáo viên bày tỏ quan ngại, còn sinh viên thì thẳng thắn hơn:
“Tưởng cô giỏi giang lắm, hóa dựa tổng tài đen.”
“Thiết kế đoạt giải cũng chẳng sạch sẽ gì.”
“Không xứng đáng đại diện sinh viên quốc tế.”
Diệp Lam trong phòng hiệu trưởng, tay siết chặt.
“Tôi cần giải thưởng. Cũng cần danh hiệu gì. làm rõ: từng lợi dụng ai, cũng từng bán danh dự để đổi lấy thành công.”
Hiệu trưởng thở dài.
“Chúng em tài. thời điểm , nhất nên tránh công khai. Em thể… tạm bảo lưu học lực.”
“Tôi cả.” – cô ngẩng đầu, mắt trong veo.
“Dù cả thế giới lưng với … cũng sẽ .”
Tối hôm đó, biệt thự Dạ Lâm còn ánh đèn. Anh trong phòng làm việc, cửa sổ mở, gió lạnh tạt , tàn thuốc rơi đầy sàn.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại otruyen.vn - https://otruyen.vn/index.php/gap-lai-em-o-dinh-vinh-quang/chuong-11-khi-qua-khu-bi-lat-lai-ai-se-con-o-ben-canh-anh.html.]
“Tôi mà… thứ chạm , sớm muộn cũng sẽ kéo em hố sâu.”
Anh từng dự tính rủi ro, từng giấu Diệp Lam khỏi xung đột, từng để ai đến sự thật. cuối cùng, vẫn thất bại.
Cô vẫn kéo cuộc đời tăm tối của .
Cánh cửa phòng bật mở.
Diệp Lam bước , gõ.
Anh giật .
“Em… nên đến đây.”
“Tin tức lan khắp . Em trốn thì khác nào thừa nhận?” – cô , giọng bình tĩnh lạ lùng.
“Em nghĩ là như trong những bài báo đó ?” – giọng khản .
“Em từng sống trong bóng tối. … em cũng dùng cả đôi tay kéo khác khỏi đó.”
“Người khác đó... là em.”
Anh cô, mắt ươn ướt.
“Em sợ ? Đứng bên một kẻ như ?”
Cô tiến gần, nhẹ nhàng nắm lấy tay – bàn tay từng dính máu, nhưng cũng là bàn tay đỡ cô dậy từ đống tro tàn:
“Em từng cả thế giới lưng. Và là duy nhất rời bỏ em.”
“Giờ… đến lượt em.”
“Em sẽ rời . Dù là ai, từng làm gì… thì giờ đây, là em chọn để tin.”
Một giọt nước rơi xuống tay . Không là nước mưa nước mắt.
khoảnh khắc … Dạ Lâm , còn một nữa.